KÊU GỌI LÊN ĐƯỜNG ĐẤU TRANH LẬT ĐỔ CÁI ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM

Kính thưa toàn dân Việt Nam trong và ngoài nước,
Kính thưa quí vị quan tâm,
Thưa tất cả đảng viên Đảng Cộng Sản Việt Nam,

Tôi viết email này trong 1 thời điểm đặc biệt tột cùng của tình hình đất nước Việt Nam của chúng ta.

Đó là tình hình gì?

Xin thưa ngắn gọn: Tình hình vừa bi thảm, vừa hy vọng:

1) Bi thảm, vì VN đang trên lộ trình Bắc thuộc Hán tộc gần như vô phương cứu gỡ; Đất ở biên giới phía Bắc đã vô tay Trung quốc hằng nghìn km2. Vịnh Bắc Bộ cũng đã mất hằng nghìn km2. Hoàng sa mất sạch và Trường Sa cũng trên đà mất sạch. Lưỡi Bò Trung Quốc lăm le liếm gần sát bờ biển VN. Hán tộc đang cưỡi trên lưng Trường Sơn, với cớ khai thác bô-xít. Rừng đầu nguồn các Tỉnh Bắc Việt đang bị gậm nhấm. Đồng bằng miền Nam cũng vậy, với những vụ mượn cớ mướn đất để Hán tộc trồng khoai... 90% những gói thầu quan trọng của đất nước đều lọt vào tay Trung Quốc. Và hơn hết là Đảng Cộng Sản Việt Nam là nhóm người phản bội Tổ Quốc đang tiêu diệt lòng yêu nước của muôn triệu dân, để manh tâm chủ trương bán đất nước, mua lấy quyền lợi đời đời truyền tử lưu tôn làm thái thú cho giặc phương Bắc.... Đây là lời cảnh báo của vị Đại Tá Đào Văn Nghệ của Quân Đội Nhân Dân VN (CS), nay đã phản tỉnh:

“Kính thưa toàn thể nhân dân Việt Nam trong và ngoài nước.
Kính thưa toàn thể lực lượng Quân đội nhân dân Việt Nam.

Chúng ta đã mất đất: Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Núi Lão Sơn...!
Chúng ta đã mất đảo: Hoàng Sa, Trường Sa, và các hải đảo chung quanh...!
Chúng ta đã mất biển: Vịnh Bắc Bộ và gần toàn bộ vùng biển Đông...!
Chúng ta đã mất bao tài nguyên: Hải sản, khoáng sản, dầu hỏa, quặng mỏ... lần lượt rơi vào túi tham không đáy của hai lũ giặc: Việt Gian và Tàu Cộng!
Giặc đã vào nhà: Đang chiếm lĩnh Tây nguyên dưới sự bao che, bảo vệ, đồng loã của lũ giặc nội xâm: ‘Đảng CSVN!’. Lần lượt, một cách tiệm tiến quy mô và hợp thức.... Tàu sẽ tràn xuống Yết Hầu Tây Nguyên”

2) Hy vọng, nhờ hồn thiêng sông núi phò trợ, hằng triệu triệu con dân Việt Nam đang mở mắt bừng tỉnh, nguyện hy sinh mạng sống để diệt trừ thảm họa cho dân tộc. Tuổi trẻ VN (kể cả tuổi trẻ đảng viên Cộng Sản), Trí thức VN (kể cả trí thức đảng viên Cộng Sản) đều sôi sục lòng căm hờn, tủi nhục vì đã lầm lạc nghe theo lời dối trá của ĐCSVN, đã gây họa cho tổ quốc, cho dân tộc mình. Họ thề quyết chuộc lại tội lỗi, bằng cách rời xa đảng, đốt thẻ đảng, và khi cần sẽ đứng lên cùng nhân dân lật đổ CSVN....

Tôi đọc thấy bài viết “lời trần tình của một đảng viên CSVN” với câu kết thật đáng thương, thật ngậm ngùi “Tôi đã thực sự ân hận vì đã vào Đảng”. Ông thành tâm nói lên nỗi niềm âu lo của mình và của trên 90% đảng viên, như sau:

“Tôi đã gần 50 tuổi, đang làm cho một viện nghiên cứu của Nhà nước, đã được 15 năm tuổi Đảng. Thật lòng là tôi đã nghĩ đến việc ra khỏi Đảng nhưng lại không dám thực hiện, tôi không đủ can đảm và mạnh mẽ để chấp nhận một cách kiếm sống mới hoàn toàn mà tôi không tự tin với nó.”

Ông không ngần ngại nói rõ ra:

“Những người Đảng viên như tôi bây giờ chiếm đa số tuyệt đối trong Đảng, đến 95%. Hồi tháng 4 năm ngoái, tôi được đọc một bản nghiên cứu của Viện Nghiên cứu Dư luận Xã hội, đây là tài liệu chính thức nghiên cứu theo yêu cầu của Bộ Chính Trị. Qua đó nói rõ rằng Đảng viên bây giờ đều chán nản và bi quan, không còn tin vào đường lối chủ nghĩa Cộng Sản và học thuyết Mác Lê-Nin nữa, Đảng viên chỉ hy vọng vào sự đổi mới của Đảng. Nhưng bây giờ Đảng đã không còn đổi mới nữa, đang đi vào ngõ cụt. Hầu hết những Đảng viên như tôi bây giờ đều mong muốn một sự thay đổi, nhưng họ lại sợ thay đổi. Lý do quan trọng nhất là họ sợ bị trả thù như lịch sử đã từng xảy ra, như Đảng đã từng làm, họ nghe thấy sự hung hăng và cực đoan của các Việt Kiều qua các lần biểu tình chống đối người trong nước qua làm họ sợ.”

Ông nói thêm: “Đa số Đảng viên và quan chức hiện nay đều hèn nhát như tôi vậy.... Những kẻ chức vụ càng cao thì không những hèn mà còn nhát, thượng đội hạ đạp... chúng chỉ hung hăng khi nắm quyền lực trong tay và đối xử thô bạo với kẻ dưới hoặc những người không có chút quyền gì. Tôi đảm bảo rằng, khi có một sự thay đổi, bọn người này là những kẻ trốn chạy đầu tiên hoặc quay ngoắt tức thì theo lực lượng mới. Bọn chúng đa số đều là những kẻ giàu có, giờ thì lắm tiền nhiều của, sợ chết, và sẵn sàng trở thành kẻ phản bội cho người khác sai bảo, nếu được đảm bảo rằng không làm gì bọn chúng.

Sự sụp đổ và thay đổi là chắc chắn và không thể tránh khỏi. Nhiều người bảo rằng sẽ rất nhanh, nhưng cũng có người bảo rằng sẽ chưa thể trong một hai năm nữa. Tôi thì nghĩ điều đó không tùy thuộc vào Đảng, vào Chính quyền nữa, cái này ngoài khả năng của họ rồi. Nó tùy thuộc vào lực lượng thay đổi có thể hành động lúc nào thì lúc đó sẽ có sự thay đổi”.

Tôi đọc thấy bài viết của một Đại Tá VC Đào Văn Nghệ thành tâm cất cao lời kêu gọi “Toàn Dân -Toàn Quân hãy đứng lên lật đổ chế độ độc tài Cộng Sản Việt Nam, thiết lập chế độ Cộng Hòa Việt Nam. Đất nước lâm nguy! Giang sơn rơi lệ! Dân chúng lầm than!”

Vang vang bên tai tôi những lời kêu gọi mọi giới, mọi nơi “đứng lên đáp lời sông núi” tiêu diệt bọn Cộng Sản. Ngay cả ông Cố Tổng Thống Nga Boris Yeltsin cũng đoan quyết: “Cộng Sản không thể nào sửa chữa, mà cần phải đào thải nó.”

Tôi ngậm ngùi nghĩ đến chuyện đổ máu sắp đến trên đất nước tôi, chuyện đổ máu chắc chắn phải xảy ra, vì đó là con đường duy nhất đề cứu tổ quốc, cứu dân tộc tôi. Tôi vừa mong đợi, vừa hãi hùng khi tưởng tượng chuyện đổ máu sắp tới.

Những người Việt yêu nước mới chỉ tỏ lòng yêu nước chống Trung cộng thôi, mà Đảng viên Cộng Sản như hiện nay, đã quyết đàn áp, bắt bỏ tù, sát hại.... Nay bị toàn dân đứng lên lật đổ ngay chính họ thì cuộc tàn sát này sẽ còn bi thảm cỡ nào. Và máu phải trả bằng máu, phải diệt sạch 3 triệu kẻ tàn ác thì mới mong cứu thoát được 80 triệu dân tộc Việt. Như vậy sẽ có hằng 10 triệu sanh linh phải đầu rơi máu chảy ư?

Biết bao nhiêu người quan tâm đến chuyện này. Người ta đã viết đến chuyện hậu Cộng Sản. Có người đã hứa, đã kêu gọi sẽ không trả thù sau khi lật đổ được Cộng Sản. Nhưng theo suy luận thì khó tin được. Ngay như nước Pháp văn minh, mà trong thời kỳ Phát-xít Đức chiếm đóng, Mật vụ và Cảnh sát Pháp dưới thời Vichy, đã tận tâm phục vụ cho Đức, ruồng bắt dân Pháp yêu nước hành hạ (giống như ĐCSVN ngày nay). Khi Đức thua trận Đồng Minh, thời Tổng Thống De Gaule, dân chúng nhất thời phẫn nộ đã giết mất 10,000 tên phản quốc Pháp. Nếu TT De Gaule không kịp thời ra lệnh cấm thì cuộc tàn sát trả thù còn biết bao người bị sát hại nữa. VN sẽ hung tợn hơn nhiều. Hơn nửa thế kỷ, CSVN cai trị đất nước, đã cướp giật của toàn dân từ Bắc chí Nam, từ Cải Cách Ruộng Đất ở Bắc (năm 1956) đến Tết Mậu Thân (1968) biết bao nhiêu hận thù chồng chất!!!

Tôi nghĩ đến ngày CSVN bị lật đổ không còn xa. Cuộc đổ máu đang gần kề. Không phải người Việt từ hải ngoại về nước trả thù, mà dân chúng VN trong nước sẽ hành xử quyền trả thù. Họ, những người CS gian ác, cướp giật, sát hại nhân dân thật đáng bị trả thù. Phải công bằng xác định như vậy.

Nhưng lòng tôi lại muốn cuộc trả thù xứng hợp mà thôi, nhất là trả thù bằng luật pháp công minh. Máu VN sẽ bớt chảy. Như vậy oan oan tương báo sẽ không còn.

Trong tinh thần Phật giáo, người ta thường nói “Buông dao đồ tể sẽ thành Phật!” Như vậy có nghĩa là muốn thành Phật, muốn được tha tội, được sống trở lại cuộc sống bình thường cũng phải có điều kiện. Điều kiện là “buông dao đồ tể”, là biết hoàn thiện, biết làm điều lành để được tha thứ.

Vậy người Cộng Sản, có 2 con đường chọn lựa:

1) Từ mấy năm nay, họ đã chọn lựa con đường “còn đảng còn mình”, nghĩa là họ chọn con đường tuyệt đối tuân theo lệnh Đảng để hà hiếp, bức bách, cướp giật tài sản, giết hại nhân dân để họ được giàu sang, nhà cao cửa rộng, đất vườn mênh mông, xe sang....

2) Con đường thứ hai chưa ai nói cho họ biết, đó là “buông dao đồ tể”. Đây là con đường sống cho bản thân và cho con cháu của họ mà họ chưa thấy ra. Tất cả Đảng Cộng Sản đều biết rõ cái họ có hơn mọi người hôm nay là cái do cướp giật, do ăn cắp của công, tức của nhân dân, do tội lỗi mà có, do bàn tay họ đang cầm dao đồ tể. Muốn có được tâm hồn, tinh thần an nhiên, không ân hận, không bị ám ảnh đời đời là phải “buông dao đồ tể”, trả lại tổ quốc, nhân dân những gì họ đã cướp giật mà có. Không làm vậy, thì họ sẽ không bao giờ được tha thứ, không đời cha, thì đời con, đời cháu vẫn còn nợ máu với nhân dân.

Những suy nghĩ này của tôi là những suy nghĩ thật đơn giản và bình thường theo lẽ phải, bất cứ người Cộng sản nào cũng suy nghĩ ra hết. Bây giờ người Cộng sản nhìn đâu cũng thấy kẻ thù, và lúc nào cũng sợ kẻ thù sát hại. Họ thử chân thật với lòng họ, hỏi xem phải vậy không? Họ đâu có dám đi đâu mà không có người đi theo bảo vệ. Tại sao họ có nhiều kẻ thù như vậy? Chính họ đều biết, vì họ gây thù oán. Cướp của người, giết hại người, sang đoạt, hành hạ người thì người ta phải thù ghét, và khi có cơ hội thì họ sẽ trả thù, khi họ bị đưa vào chân tường thì họ liều mình để tự cứu. Nhân dân VN đang bị lùa vào chân tường, những người yêu nước đang bị ĐCSVN lùa vào chân tường.

Bây giờ đã có 2 con đường để đảng viên Cộng Sản lựa chọn. Con đường thứ nhất là con đường “cờ bạc” hên xui. “Còn Đảng còn ta”, thì còn tiền bạc, tài sản, tánh mạng... nhưng đến một ngày nào đó “không còn Đảng” thì mất sạch, giống như thằng máu mê cờ bạc, vào ngày chót cuộc đời bao giờ của [cũng] mất sạch.

Theo con đường thứ hai không phải là không đắng cay. Cái đắng cay là phải chấp nhận một vài điều kiện “buông dao đồ tể”, ngưng cướp giật, ngưng hành hạ dân, sống đời lương thiện. Những ông Công An Cộng Sản hỏi lại lòng mình xem nhân dân đòi hỏi các ông làm như vậy các ông làm được không? Và đòi hỏi như vậy có đúng với lẽ phải không?

Các ông quen rồi. Người Cộng Sản các ông ngày nay, làm như vậy các ông không làm được. Các ông cần chà đạp, bóc lột nhân dân để làm giàu đã quen rồi. Cái khó là ở chỗ đó.

Vậy, tùy các ông chọn, tất cả tập đoàn Cộng Sản của các ông. Hãy cứ “cờ bạc” và chờ ngày sụp đổ!

Tôi đề nghị với tất cả những nhà tranh đấu lật đổ chế độ Cộng Sản, tức là đề nghị với toàn dân Việt Nam, trong nước cũng như ngoài nước, những biện pháp hậu Cộng Sản sau đây:

1) Đối với những người chịu “buông dao đồ tể” thì hậu Cộng Sản xin toàn dân tha thứ hoàn toàn tội lỗi họ đã gây ra từ hôm nay, ngày họ “buông dao đồ tể”, trở về trước, và họ được giữ số tài sản trị giá tối đa 500 triệu đồng VN với 1 ngôi nhà để ở, do Hội đồng Quốc Gia chọn chỉ định, nếu họ có nhiều nhà. Còn dư bao nhiêu sung vào tài sản Quốc Gia, để xây dựng lại tổ quốc.

2) Đối với những người vẫn giữ lập trường “còn Đảng còn mình” thì cầm giữ và đưa họ ra Toà xét xử. Dĩ nhiên, sau xét xử, những người này không được phần như những người đã buông dao đồ tể. Tất cả tài sản của nhóm này sẽ xung vào tài sản Quốc Gia.

3) Kể từ ngày hôm nay cho đến hết ngày 31-12-2012, đảng viên Đảng Cộng Sản nên viết đơn xin “buông dao đồ tể” với các tổ chức đang vận động lật đổ Cộng Sản. Các tổ chức này sẽ theo dõi xem họ có buông dao thật không. Quí vị sẽ bảo mật tên tuổi của họ. Mỗi cuối tháng xin quí vị báo cáo số lượng người buông dao đồ tể đến một địa chỉ e-mail ở ngoại quốc, để làm tổng kết vào cuối năm 2012. Địa chỉ này sẽ công bố cho quí vị biết sau.

Những người Cộng Sản thường nói câu “Hạ cánh an toàn”. Câu này hàm ý là suốt thời gian họ cướp giật, ăn hối lộ, thâm thụt tài sản Quốc Gia để vinh thân phì gia, cho đến khi nghỉ việc, hồi hưu mà không bị bắt bỏ tù, bị làm dê tế thần... là “hạ cánh an toàn”. Họ nghĩ, Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu, Phan Văn Khải... là những người đã hạ cánh an toàn.

Thưa không! Chỉ khi nào chịu “buông dao đồ tể” thì mới an toàn để hạ cánh. Chưa làm điều đó thì ngay Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh, Võ Văn Kiệt, Võ Nguyên Giáp cũng chưa hạ cánh an toàn, vì đời con cháu của họ vẫn còn phả trả món nợ máu của cha ông đối với nhân dân.

Tôi tin rằng, nếu được 1 triệu đảng viên CSVN xin “buông dao đồ tể” thì rất hy vọng sẽ không còn cuộc đổ máu trong cuộc vận động lật đổ CSVN, nhất là sẽ hết hận thù hậu Cộng Sản trong nhân dân. Đất nước sẽ thái bình thạnh vượng. Mong lắm thay.