BÀ CON LÊN TÂY NGUYÊN MÀ XEM

Sự thật không còn thể che giấu mãi, nếu tiếp tục các dự án bauxite ở Lâm Đồng và Đak Nông thì tiền dân sẽ bay theo bụi đỏ Tây nguyên.

Càng đầu tư càng lỗ

Dư luận nóng trở lại sau khi có tin Tập đoàn Than Khoáng sản Việt Nam (TKV-Vinacomin) sẽ phải chịu lỗ hơn 10 triệu USD nếu bán 300.000 tấn alumin xuất xưởng trong năm nay và dự án cảng Kê Gà đã phải hủy bỏ.
Vài năm trước Tập đoàn TKV được Chính phủ ủng hộ, đã quyết tâm thực hiện việc khai thác bauxite tây nguyên. Bước đầu là dự án Tân Rai Lâm Đồng và tiếp theo sẽ tới dự án Nhân Cơ Đắc Nông.
Điều khó hiểu là cả Bộ Chính trị, Chính phủ cũng như Quốc hội đều bỏ ngoài ta những phản biện của giới khoa học, nhân sĩ trí thức, về mối nguy chiến lược quốc phòng, thảm họa bùn đỏ và trước mắt là hiệu quả kinh tế. Trước rất nhiều ý kiến là nên dừng lại việc khai thác bauxite Tây nguyên dù đã thực hiện tới đâu, chuyên gia kinh tế TS Lê Đăng Doanh từ Hà Nội nhận định:
“Bauxite Tây nguyên thì đã có ý kiến ngay từ đầu, có ý kiến không đồng ý và đánh giá đó là một dự án kinh tế rất bất lợi. Đấy là chưa nói về vấn đề môi trường đang có những đe dọa rất lớn và đã có những công trình phân tích và ý kiến chính thức của Liên hiệp Hội khoa học và kỹ thuật Việt Nam. Nhưng rất tiếc là dự án đó vẫn cứ tiến hành và đã ra được những mẻ alumin đầu tiên.
Cách tốt nhất theo tôi là tạm dừng, trong tình hình kinh tế khó khăn hiện nay càng đầu tư vào đấy sẽ càng lỗ nữa thì không có lợi cho nền kinh tế Việt Nam.         
TS. Lê Đăng Doanh
Vấn đề bây giờ là sẽ vận chuyển như thế nào, nếu bằng ô tô thì sẽ lỗ rất to, hiện nay chưa đầu tư đường và các cầu thì không chịu nổi xe tải 30 tấn, đó là vấn đề rất khó khăn. Thứ hai nữa là cảng Kê Gà sau khi đã triển khai từ lâu rồi thì đến bây giờ vẫn chưa thấy khởi động gì. Vậy thì sẽ chở alumin đi đâu, nếu đi xa nữa thì càng lỗ lớn hơn. Cho nên tôi nghĩ đây là một thời điểm nên có sự đánh giá độc lập khách quan và Quốc hội nên chính thức có ý kiến và cách tốt nhất theo tôi là tạm dừng, trong tình hình kinh tế khó khăn hiện nay càng đầu tư vào đấy sẽ càng lỗ nữa thì không có lợi cho nền kinh tế Việt Nam.”
Một trong những diễn biến quan trọng nhất trong tuần mà Thanh Niên Online gọi là “Đối diện với sự thật”. Trong mục ‘Chào Buổi sáng’ đưa lên mạng ngày 21/2 nhà báo nhận định: “Thủ tướng Chính phủ đã quyết định dừng đầu tư xây dựng cảng Kê Gà, không chỉ vì địa điểm xây dựng rơi vào ‘tọa độ chết’ mà còn bởi phương án đó không mang lại hiệu quả.
Thanh Niên Online nhận định: “quyết định dừng một dự án tốn kém mà không hiệu quả như cảng Kê Gà phải được coi là một quyết định cực kỳ dũng cảm. Và trên thực tế, còn rất nhiều vấn đề hệ trọng, chờ đợi bản lĩnh đối diện sự thật của nhà quản lý, của người lãnh đạo….”
Tờ báo nhắc lại là ngay từ khi các dự án khai thác bauxite Tây nguyên   được khởi động giới khoa học đã lên tiếng phản đối là không khả thi, khi thiết lập đường sắt vận chuyển, xây dựng cảng Kê Gà để xuất hàng. Riêng về dự án Kê Gà, Liên hiệp Hội khoa học kỹ thuật Việt Nam thực hiện nghiên cứu cho thấy đây là vùng “biển chết” rất nguy hiểm, không phù hợp xây dựng cảng cả về mặt địa lý lẫn thủy văn. Vẫn theo Thanh Niên Online, thật đáng tiếc là lúc đó cả TKV và tỉnh Bình Thuận đều đã bỏ qua ý kiến phản biện và làm mọi cách để thuyết phục cấp cao hơn phê duyệt dự án.

Tại sao không tạm dừng

afp-250
Hàng trăm công nhân Trung Quốc đang sống và làm việc ở dự án bauxite Tân Rai, Lâm Đồng. AFP photo.
Hàng trăm công nhân Trung Quốc đang sống và làm việc ở dự án bauxite Tân Rai, Lâm Đồng. AFP photo.
Bài nhận định của nhà báo Thanh Niên mô tả quyết định của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng dừng đầu tư xây dựng cảng Kê Gà, là tránh được những bi kịch có thể xảy ra, nếu tiếp tục đầu tư cả tỉ USD để xây dựng cảng này trên cơ sở những luận chứng kinh tế sai lầm. Và dĩ nhiên TKV và tỉnh Bình Thuận sẽ phải bồi thường cho các nhà đầu tư trong vùng, vì các dự án của họ bị sa lầy trong một thời gian dài.
Trong cuộc phỏng vấn của Nam Nguyên thực hiện tối 21/2, Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Thế Hùng hiện giảng dạy ở Trường Đại học Bách khoa Đà Nẵng nhận định:
“Nếu mình can đảm dừng lại lúc này thì có thiệt hại nhưng ít, nếu tiếp tục thì gây thêm thiệt hại càng lớn hơn cho đất nước. Tôi xếp hạng nguy hiểm bậc nhất là quốc phòng, tiếp đến là ô nhiễm môi trường, còn thiệt hại kinh tế ở bậc sau cùng. Thiệt hại quốc phòng thì ai cũng biết rồi, còn ô nhiễm môi trường thì có thể nói con em chúng ta không thể nào cạnh tranh được với đời, với các nước khác nếu bị ô nhiễm môi trường vào cuộc sống làm cho sức khỏe kém cỏi đi.”
Tất nhiên lợi lộc vào túi cá nhân nên họ mới làm như thế, xin nói thẳng. Nếu như không lợi lộc gì cho quốc gia dân tộc tại sao lại tiếp tục làm, nó phải có gì khuất tất không tốt đẹp ở phía sau.
GSTS. Nguyễn Thế Hùng 
Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Thế Hùng giải thích, khai thác bauxite ở Tây nguyên đã và đang phá hủy những nhân tố mặt đệm vì người ta bóc đi những hệ thực vật lâu năm. Điều này không những ảnh hưởng trực tiếp vùng Tây nguyên mà cả vùng hạ lưu, vì ông bà mình nói thủy mộc tương sinh, nghĩa là có những thảm thực vật mới giữ được mực nước ngầm trong sạch đưa về hạ lưu. Làm bauxite lỗ như thế ngoài ra còn có những cái lỗ chưa tính hết như ô nhiễm nguồn nước, Tây nguyên có độ cao 500m-700m so với vùng đồng bằng, bauxite thấm vào nguồn nước dưới hạ lưu, những hồ bùn đỏ mà vỡ ra nữa thì gây ra thảm họa không lường. Ngoài ra, đường xá phục vụ nhu cầu vận chuyển của người dân nay dùng để chở bauxite thì không thể được. Khai thác bauxite gây ra sự thiệt hại vô hình và hữu hình nhiều vô kể. Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Thế Hùng nhấn mạnh:
“Tôi cho rằng chỉ có những người điên mới làm như thế, những người bình thường không ai làm như thế. Trong một xã hội mà quyền lực không bị khống chế như Việt Nam thì rất là nguy hiểm. Người ta có thể làm một thứ mà nó không có lợi lộc gì hết cho quốc gia dân tộc. Tất nhiên lợi lộc vào túi cá nhân nên họ mới làm như thế, xin nói thẳng. Nếu như không lợi lộc gì cho quốc gia dân tộc tại sao lại tiếp tục làm, nó phải có gì khuất tất không tốt đẹp ở phía sau.”

Người dân nghĩ gì?

image00225-250x188-boxitvn-250
Trên công trường nhà máy Bauxit Nhân Cơ, Đăk Nông. Photo courtesy of boxitvn
Trong một bài khác đưa lên mạng cùng ngày 21/2, Thanh Niên Online cho là cần tính lại bài toán bauxite. Tờ báo trích lời ông Nguyễn Thành Sơn, Giám đốc Ban Quản lý các dự án than đồng bằng sông Hồng, theo đó giá thành alumin xuất xưởng tại Tân Rai nếu đạt 100% công suất cũng phải xấp xỉ 375 USD/tấn, chủ yếu dành cho xuất khẩu sang Trung Quốc và Malaysia. Nhưng do giá xuất khẩu theo đàm phán chỉ đạt 340 USD/tấn nên sẽ lỗ nặng, đó là chưa kể nhà máy Tân Rai dự kiến trọn năm 2013 chỉ sản xuất 300.000 tấn alumin tức 50% công suất, sản xuất ít thường thường giá thành sẽ cao hơn.
Người dân bình thường nói gì về lời kêu gọi ngừng các dự án bauxite để tránh gây thêm thiệt hại, thầy giáo Đỗ Việt Khoa ở Hà Nội phát biểu:
"Không hiểu quan trí ở Việt Nam, trình độ nhận thức của cán bộ các cấp như thế nào, hình như họ không có bằng cấp, trình độ chuyên môn để quản lý kinh tế, quản lý tài nguyên và đặc biệt là họ thiếu một thứ là tính dân tộc. Tôi cho rằng những kẻ tham gia việc này là những kẻ cơ hội phá hại đất nước. Nếu pháp luật có nghiêm minh thì nên lôi cổ họ ra để xử lý.”
Không hiểu quan trí ở Việt Nam, trình độ nhận thức của cán bộ các cấp như thế nào, hình như họ không có bằng cấp, trình độ chuyên môn để quản lý kinh tế, quản lý tài nguyên và đặc biệt là họ thiếu một thứ là tính dân tộc.
Thầy giáo Đỗ Việt Khoa 
Thanh Niên Online cùng ngày 21/2 trích lời bà Phạm Chi Lan, nguyên Phó chủ tịch Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam nhận định rằng, trong bối cảnh kinh tế Việt Nam hiện nay và thực lực của một tập đoàn nhà nước như Vinacomin (TKV) thì cách tốt nhất là tạm dừng dự án khai thác bauxite Tân Rai Lâm Đồng.
Theo lời bà Phạm Chi Lan, rõ ràng dự án bauxite Tân Rai không thể đem lại hiệu quả kinh tế. Việc tạm dừng triển khai dự án cũng là cách hạn chế thiệt hại. Vì nếu tiếp tục làm khả năng thiệt hại kinh tế sẽ lớn hơn rất nhiều. Bà Phạm Chi Lan cho rằng Việt Nam sẽ trở lại việc khai thác bauxite khi thế hệ mai sau có khả năng quản trị tốt hơn, cách thức tổ chức nền kinh tế tốt hơn hoặc thực lực nền kinh tế mạnh hơn. Nhưng điều quan trọng hơn cả là việc tạm dừng khai thác bauxite để xem xét lại đồng nghĩa với lòng tin được củng cố.

Theo dòng thời sự:

900 DƯ LUẬN VIÊN ĐANG LÀM GÌ?


Không ai rõ tên tuổi của đội quân 900 dư luận viên này. Một đội quân ẩn mình trong bóng tối, trên mạng để lập những tài khoản ẩn danh. Đấu tranh với bọn phản động. Những dư luận viên này chiến đấu như đội thuyền không số ngày xưa, như những chiến sĩ tình báo vô danh trên mặt trần truyền thông. Họ thầm lặng và không cần đến tên tuổi.

Hôm qua một bạn trên FB được một dư luận viên gửi tin nhắn ' Nội dung rằng dư luận viên là những người tuyên truyền, giải thích cho nhân dân rõ đường lối, chính sách của Đảng. Để nhân dân hiểu đúng vấn đề trong chính sách. Hạn chế thế lực phản động tuyên truyền sai lệch.

Bạn kia chuyển cho mình xem tin nhắn, à thì ra dư luận viên họ làm việc như vậy.

Mình cố gắng tìm kiếm hỏi han, xem có nhân dân nào gặp dư luận viên nào được họ giải thích không. Bóng chim, tăm cá. Chả ai thấy dư luận viên giải thích điều gì. Từ khi có nguồn tin là có dư luận viên, thì trên mạng lực lượng bênh lề phải nhiều trông thấy. Việc của họ là khi thấy clip nào ảnh hưởng đến đường lối, chính sách thì họ tranh nhau bảo - đm mấy thằng phản động làm clip giả, ảnh chụp giả ,chắc đéo gì là thật, nhìn vậy nhưng chưa biết thế nào...

Những câu như thế chả bàn luận làm gì. Ở đây chỉ bàn đến lời nhắn của bạn kia thôi, dáng chừng còn có vẻ nghiêm túc với nghề dư luận viên.

Nhưng thắc mắc là đường lối của đảng và nhà nước thế nào mà phải cần đến các bạn dư luận viên giải thích. Viết bằng tiếng Phổ, tiếng La Tinh hay thổ ngữ Phi Châu chăng. ? Không, chủ trương đường lối bằng tiếng Việt đấy chứ. Có nghĩa không cần các bạn ấy phiên dịch, mà cần bạn ấy giải thích cho dân chúng hiểu đúng đường lối đưa ra.

Đến đây thì hơi lạnh gáy, chủ trương và đường lối là những điều gì.? Mà khi đã vạch ra, viết ra rồi. tầm quan trọng ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, dân tộc. Lẽ nào lại khó hiểu đến mức cần một đống người đi giải thích. Chủ trương và đường lối có phải mặt hàng mới ra của công ty thương mại nào đó đâu mà cần người tiếp thị, giới thiệu. Huống chi mặt hàng mới , người tiếp thị phải đeo biển, chường mặt, tên tuổi ra nói mới may ra có bà nội trợ dừng lại nghe. Đằng này cả đống dư luận viên chìm trong bóng tối thì giải thích cho nhân dân thế nào đây.

Xưa nay chỉ có trò bói toán, rút quẻ chữ nghĩa mênh mang vô định, mới nảy ra đám giải quẻ bói. Giải quẻ bói hiểu nôm na là người giải sẽ giải thích cho người có quẻ hiểu đúng sự việc. Đúng là thế nào thì có hậu vận sau này rõ, vì quẻ bói thì lơ mơ, người giải mỗi người một kiểu, người rút quẻ cũng hiểu mỗi người một kiểu. 

Nhất định chủ trương đường lối không thể mơ hồ như quẻ bói, và dư luận viên cũng không thể là người giải quẻ bói. Vì chủ trương đường lối là thực tế rõ ràng, không mơ hồ huyễn hoặc được.

Thế chủ trương đường lối không phải bằng tiếng nước ngoài, không phải là quẻ bói, không phải là mặt hàng cần tiếp thị thì nó là câu đố chăng.?

Là câu đố thì mới cần người giảng cho người hiểu, nó có thể là câu đố dân gian kiểu như.

Một đàn cò trắng phau phau
Ăn no tắm mát rủ nhau đi nằm.

Giải thích ra là những cái bát. Nhân dân nghe xong à vỗ đùi đét một cái, chủ trương, chính sách ta tài tình thật, nói cò hoá ra là bát. Tài đến thế là cùng... anh Đảng.

Không, chủ trương đường lối không thể là câu đố được, ai lại đi đánh đố nhân dân kiểu ấy.

Thế không phải câu đố, không phải quẻ bói, cũng chẳng phải ngoại ngữ, mặt hàng mới thì là gì. Là toán đố à, chắc toán đố mới cần người giải thích.

Không, chả phải, là toán đố thì nhiều vị lãnh đạo tập đoàn dốt toán lắm. Chủ trương, chính sách, đường lối mà giống toán đố thì các tập đoàn có mà vỡ nợ hết. 

Thế chủ trương đường lối là cái gì mà dân khó hiểu đến mức phải cần đến dư luận viên hướng dẫn.? Lẽ ra chủ trương, đường lối phải dễ hiểu để những người dân bình thường nhất cũng có thể hiểu được, nắm được mà thực thi. Như thế mới gọi là sâu sát vào quần chúng nhân dân.

Đằng này chủ trương , đường lối của nhà nước, đảng, chính phủ lại phải cần đến một bộ máy đông đảo nhân lực rải đi khắp nơi để giải thích về chủ trương, đường lối ấy thì thật ái ngại về kết quả thu được. Như vậy thành công của chủ trương, đường lối đến đâu hay không, lại phụ thuộc vào năng lực của người đi giải thích và trình độ tiếp thu của người được giải thích.

Than ôi, người tâm huyết trí óc vạch ra đường lối rồi, lại phải có người trung gian cũng phải tâm huyết và có trí óc để đi diễn giải cho nhân dân hiểu được đường lối, chủ trương ấy nữa. Rồi người dân phải để tâm trí cố mà tiếp nhận được nữa.

Như thế cũng khó chắc chắn, vì có thể đường lối , chủ trương dân có hiểu hay không lại phụ thuộc vào năng lực, trình độ của đám dư luận viên này.

Có khi để hiệu quả chắc chắn hơn, xin Đảng và Nhà Nước, Chính Phủ lập thêm mội đội quân nữa đi giải thích tuyên truyền cho nhân dân hiểu đúng cái điều mà các dư luận viên đã giải thích , tuyên truyền. Chuyện đường lối, chủ trương là quan trọng, cho nên thêm một tuyên truyền, giải thích như thêm một tầng tiền đạo nữa để chủ trương, chính sách được thông suốt đến cho người dân tốt hơn.

Viết đến đây mới giật mình nghĩ, thằng nào bố láo nghĩ ra cái tin nhắn ấy, làm ông mất công. Chủ trương, đường lối của Đảng và Chính Phủ, Nhà Nước là phổ cập toàn dân, khi đưa ra là phải dễ hiểu cho nhân dân. Đâu cần dư luận viên nào phải đi giải thích. Nói một đống người ngốn ngân sách đi giải thích về đường lối thì hoá ra bảo đường lối, chính sách là quẻ bói, toán đố, câu đố à.?

Thế thì các dư luận viên đang làm gì.?

Chịu, chẳng biết nữa. Có khi họ đang âm thầm toả đi còm men các FB cũng nên.
Theo Blog NBG

10 người chết trong vụ nổ sập nhà ở TP.HCM

- Đến 12h15, thi thể cuối cùng trong vụ nổ vào rạng sáng ngày 24/2 được đưa ra khi hiện trường chuyển về nhà xác. Tổng số các nạn nhân tử vong được xác định là 10 người.
Một tiếng nổ long trời làm rung chuyển nhiều nhà cửa đã vang lên vào lúc 0h ngày 24/2 tại khu vực gần cầu Công Lý đối diện chùa Vĩnh Nghiêm trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa (P.8 Q. 3 TP.HCM) làm sập 5 căn nhà và vùi lấp nhiều người. Hiện 7 thi thể đã được đưa ra ngoài, lực lượng cứu hộ vẫn tiếp tục tìm kiếm người mất tích.

Có 5 căn nhà bị  sập và hàng chục căn khác bị ảnh hưởng nghiêm trọng có nguy cơ bị đổ sập bất cứ lúc nào. Nhiều người còn bị vùi trong đống đổ nát.
Tại hiện trường, hơn 10 xe chữa cháy được huy động đến đậu kín con hẻm 384 và tràn ra đường Nam Kỳ khởi nghĩa. Bên trong hẻm, 5 căn nhà số 384/5, 7A, 7B, 9 và 11 bị sụp đổ hoàn toàn. Nhiều căn hộ khác liền kề bị hư hỏng nặng có nguy cơ tiếp tục đổ.


Bên trong các căn nhà bị sập, gạch đá vôi vữa nằm ngổn ngang thành đống cao. Các tấm sàn, trần và mái nhà bị đổ. Cách đó hơn 20m, nhiều tấm tôn từ các mái nhà nằm la liệt bên trong đài tưởng niệm liệt sĩ Nguyễn Văn Trỗi.
Nhiều người hiếu kỳ tụ tập rất đông để theo dõi công tác cứu hộ. Bà con đã thuật lại, trong lúc đang ngủ, một tiếng nổ rất lớn vang lên làm rung lắc nhiều nhà cửa.
Có nhà bị vỡ cả cửa kính. Sau tiếng nổ thứ nhất vài phút, một tiếng nổ khác nhỏ hơn vang lên rồi liên tiếp nhiều tiếng nổ giòn giã vọng lại cũng vừa kịp lúc ngọn lửa bốc lên cao bao trùm cả khu vực, làm đỏ rực cả một góc trời.
Hơn 10 xe chữa cháy và hàng trăm cán bộ chiến sĩ được huy động đến hiện trường phục vụ công tác dập lửa.
Hai cụ già là cụ Phan Quang Minh và Hồ Sĩ Cường (cả hai đều 81 tuổi) được phát hiện bị thương, khẩn cấp đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Riêng cụ Cường trong tình trạng – theo quan sát của nhiều người – khả năng cụ không qua khỏi vì cụ đang bất động với nhiều vết thương trên người.
Hơn 1 giờ chữa cháy, ngọn lửa được dập tắt nhưng bên trong các căn nhà sụp đổ còn nhiều người bị chôn vùi trong đống đổ nát.
Công tác cứu hộ đã được phòng CS cứu nạn cứu hộ Sở CSPCCC khẩn trương tìm kiếm. Các chiến sĩ cứu hộ đã đập vỡ từng mảng tường, cắt đổ từng đoạn cột bị đổ và đào bới trong đống đổ nát để tìm kiếm những nạn nhân còn bị kẹt.

Đến 3h30, nạn nhân đầu tiên là bà Lương Thị Lý (70 tuổi) được phát hiện còn sống sót. Xe cứu thương chờ sẵn đã chuyển bà đến bệnh viện cấp cứu. Đồng thời, thông tin từ bệnh viện đưa về, cụ Cường đã hồi tỉnh và bắt đầu có dấu hiệu phục hồi.
Mặc dù lửa đã tắt nhưng bên trong các căn nhà bị sập, khói vẫn còn bốc lên cao.
Trong khi đó, công tác cứu hộ vẫn được tiếp tục bởi theo nguồn tin từ các người nhà cung cấp hiện còn 4 người còn kẹt lại bên trong.
Các nạn nhân được xác định là Nguyễn Thanh Minh (51 tuổi) và con là Nguyễn Ngọc Thúy (25 tuổi) ngụ tại nhà số 384/5. Hai người khác là một học sinh lớp 11 tên Oanh và mẹ của em là bà Xuân.
Thông tin ban đầu tại hiện trường cho biết, nơi phát ra tiếng nổ là nhà số 284/9, nơi được dùng để chứa đạo cụ và các thiết bị làm phim. Rất có thể tiếng nổ phát ra từ thuốc nổ với số lượng lớn chứa trong nhà.
Gần 5h sáng: Khi tiếng chuông từ chùa Vĩnh Nghiêm gần đó vang lên, công tác tìm kiếm vẫn còn tiếp tục.
Hiện trường được phong tỏa nghiêm ngặt
8h30: Lực lượng cứu hộ đã tìm thấy thi thể 5 người, trong đó có thi thể 2 mẹ con cháu Oanh và bà Xuân.
9h15: Thêm thi thể 2 cháu bé được tìm thấy, nâng số người thiệt mạng lên con số 7.
Do nghi ngờ vụ nổ có liên quan đến bom mìn, hiện lực lượng công binh đã có mặt tại hiện trường, tiến hành rà soát toàn khu vực.
2 nạn nhân được đưa về nhà xác
10h: Lực lượng cứu hộ gồm: phòng CS Cứu nạn cứu hộ Sở CSPCCC TP, lực lượng cứu hộ thuộc Công binh TP, Phòng CSPCCC Quận 3, các cơ quan chức năng địa phương, quận 3 và TP.HCM vẫn tiếp tục công tác tìm kiếm những người bị nạn.
Trao đổi với PV VietNamNet, Thiếu tường Trần Triều Dương Giám đốc sở CSPCCC TP.HCM khẳng định đến giờ phút này con số người chết được ghi nhận là 7 người.3 người mất tích đang được tiếp tục đào bới tìm kiếm trong đống đổ nát.
3 căn nhà bị sập đang được đào bới
Lực lượng cứu hộ vẫn đang tích cực tìm kiếm
Cũng theo Thiếu tướng Dương, nhiều khả năng chiều nay 24/2 sở CSPCCC sẽ có cuộc họp báo để công bố những thông tin chính thức trong sự cố này.
Đến 12h15, thi thể cuối cùng trong vụ nổ vào rạng sáng ngày 24/2 được đưa ra khi hiện trường chuyển về nhà xác. Tổng số các nạn nhân tử vong được xác định là 10 người.

Danh tính 10 nạn nhân tử vong hiện đã được xác định:
Lê Minh Phương                             Nam       58 tuổi                 
Mạc Thị Phước                              Nữ                                    
Lê Minh Quân                                  Nam       15 tuổi
Nguyễn Vũ Huỳnh Trâm                    Nữ          36 tuổi
Lương Thị Tuyết                               Nữ
Lê Khanh Phương                             Nữ         17 tuổi
Nguyễn Thị Tân Xuân                         Nữ
Nguyễn Thanh Minh                           Nam        51 tuổi
Phạm Ngọc Bình                               Nam        46 tuổi
Lê Nam Phương                               Nam
Ngoài ra còn có 3 nạn nhân bị thương hiện đang được điều trị tại bệnh viện là:
Hồ Sỹ Cường                                   Nam       81 tuổi
Lương Thị Lý                                    Nữ         70 tuổi
Phan Quang Minh                            Nam        81 tuổi

* Tiếp tục cập nhật...
Trần Chánh Nghĩa

SAU LUẬT SƯ LÊ CÔNG ĐỊNH SẼ LÀ NHỮNG AI? VÀ SẼ LÀ NHỮNG GÌ?

Nguyễn Thu Trâm, 8406
Hôm nay ngày 06 tháng 01 năm 2013, nhằm ngày 26 tháng chạp âm lịch, tức là chỉ còn 4 ngày nữa thôi, người Việt sẽ tưng bừng đón chào năm mới Quý Tỵ với nhiều ước vọng về một sự thay đổi lớn cho quê hương, cho đất nước và cho dân tộc: Một nước Việt Nam thực sự tự do, thực sự dân chủ thực sự tôn trọng quyền con người và một nước Việt Nam không bị thống trị bởi đảng cộng sản chắc chắn là ước muốn của cả dân tộc Việt Nam trong năm mới này.
Hôm nay, trong những ngày cuối năm này nhiều người chúng ta đã đón nhận được một tin vui: Luật Sư LÊ CÔNG ĐỊNH vừa rời khỏi khám Chí Hòa, một nhà tù nhỏ để trở về với gia đình, với bằng hữu và với hằng chục triệu đồng bào yêu mến và ngưỡng mộ anh. Mọi người Việt trong và ngoài nước đón nhận tin này với một vui, cảm xúc lớn, bởi Luật Sư LÊ CÔNG ĐỊNH được trả tự do trước thời hạn mãn án tù nhưng không phải do bất cứ chính sách nhân đạo nào của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam, bởi đã là cộng sản thì không thể có cái gọi là nhân đạo hay nhân tính, mà chắc chắc là do áp lực của cộng đồng quốc tế và của các tổ chức quốc tế nhân quyền Human Rights Watch và Amnesty International.
Người ta vui mừng vì thấy được rằng cộng sản Việt Nam không còn có thể tác oai tác quái như trước đây nữa, nhất là trong thời kỳ cả dân tộc Việt Nam bị nhốt kín sau bức màn thép, mọi thông tin từ trong nước ít có cơ hội đến với thế giới bên ngoài, với cộng đồng quốc tế, và những thông tin từ thế giới bên ngoài cũng khó mà đến được với người dân. Đó là lý do tại sao dân chúng Bắc Kỳ suốt nhiều năm trường đã u mê ám chướng với niềm tin rằng Hồ Chí Minh là thánh nhân, chủ nghĩa Mác Lê Nin là vô địch muôn năm, đảng cộng sản Việt Nam là quang vinh muôn năm và chủ nghĩa cộng sản là thiên đường nơi trần thế. Thật may thay! Trong kỷ nguyên bùng nổ thong tin này tất cả những luận điệu tuyên truyền bịp bợm, nhồi sọ của cộng sản đã không còn tác dụng nữa.
Gần đây thôi, vào ngày 04 tháng 02 vừa qua một tòa án của cộng sản Việt Nam tại Phú Yên đã tuyên phạt mức án lên đến 299 năm tù giam cho 22 người yêu nước mà không yêu chế độ cộng sản. Và trước đó chưa lâu, vào ngày 09 tháng 01 năm 2013, một tòa án khác của cộng sản Việt Nam cũng đã tuyên phạt 120 năm tù cho 14 thanh niên Công Giáo và Tin Lành tại Nghệ An cũng vì tội yêu nước mà không yêu chế độ cộng sản. Bởi ngay từ khi mới ra đời và cướp được quyền cai trị đất nước từ chính phủ Quốc Gia, Hồ Chí Minh và tập đoàn cộng sản đã áp đặt một khái niệm mới về lòng yêu nước lên trên cả xã hội miền Bắc lúc bấy giờ, rằng yêu nước phải gắn liền với yêu Chủ Nghĩa Xã Hội, yêu nước là phải yêu chế độ cộng sản và yêu con người cộng sản. Và những kẻ thừa hành luật pháp của cộng sản Việt Nam đã suy diễn ra thêm rằng “Kẻ nào không yêu chế độ cộng sản là không yêu nước, kẻ nào chống chế độ cộng sản là chống lại nhân dân, là phản quốc”: Thật là trân tráo hết chổ nói. Bởi Hồ Chí Minh cùng các lãnh đạo khác của chế độ cộng sản muốn ăn cứt thì cứ tùy tiện mà ăn, sao lại bắt nhân dân cả miền Bắc phải cùng ăn cứt suốt một thời gian dài như thế và nay lại muốn buộc cả dân tộc Việt Nam cùng phải ăn cứt? “Không ăn cứt cùng với nhà cầm quyền cộng sản là phản động, là âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân” một luận điệu trơ tráo không thể nào trơ tráo hơn của cộng sản đã không còn khủng bố được tinh thần của những người yêu nước cũng như không lừa bịp được công luận quốc tế, đó là lý do mà cộng sản buộc phải cúi đầu trước người hùng LÊ CÔNG ĐỊNH và buộc phải trả tự do cho anh trước thời hạn.
Chúng ta có quyền lạc quan rằng sau Luật sư LÊ CÔNG ĐỊNH sẽ còn nhiều người yêu nước nữa cũng sẽ được nhà cầm quyền cộng sản trả tự do trước thời hạn, nhưng không phải vì chính sách nhân đạo hay khoan hồng của đảng và nhà nước, như luận điệu tuyền truyền của chế độ cộng sản, mà đó là áp lực của quốc tế, của lương tri nhân loại, bởi không thể ép buộc con người ta phải cùng ắn cứt, nhưng người ta cương quyết chối từ, thì lại quy kết cho người ta tội “tuyên truyền chống nhà nước hay âm mưu lật đổ chính quyền” như cộng sản vẫn thường làm xưa nay như thế mãi được. Nhất là trong năm 2013 này, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đang tích cực vận động để được ứng cử vào Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc thì chắc chắn chúng phải chấp nhận cúi đầu trước những người yêu nước mà trả tự do trước thời hạn cho họ, như một động thái để đánh lừa công luận Quốc tế rằng “chúng tôi đã tôn trọng nhân quyền, chúng tôi không còn vi phạm nhân quyền, không còn đàn áp những người bất đồng chính kiến hay bắt giam người tùy tiện nữa”.
Cộng sản việt nam đã từng làm những việc tương tự khi vận động để gia nhập Tổ Chức Thương Mại Thế Giới WTO vào năm 2006, chúng cũng đã giả vờ buông lỏng tất cả mọi hoạt động khủng bố hay bắt bớ những tổ chức và cả nhân bất đồng chính kiến, để đánh lừa công luận quốc tế, cho đến khi được trở thành thành viên chính thức của WTO vào năm 2007 thì chúng trở lại bắt bớ, xét xử và giam cầm những nhà dân chủ, những tiếng nói bất đồng chính kiến khốc liệt hơn bao giờ hết.
Nhất định chúng ta không để công luận quốc tế và cả chúng ta nữa bị mắc lừa cộng sản Việt Nam thêm bất cứ lần nào nữa. Chúng ta vui mừng khi Luật sư Lê Công Định được trả tự do trước thời hạn và chúng ta cũng vui mừng khi nhiều người yêu nước khác nữa cũng sẽ được trả tự do trước thời hạn, nhưng chúng ta vẫn tiếp tục lên tiếng, chúng ta vẫn tiếp tục cảnh báo với cộng đồng quốc tế về những vi phạm nhân quyền của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam và chúng ta vẫn tiếp tục kêu gọi các quốc gia thành viên của Liên Hiệp Quốc tiếp tục tẫy chay Việt Nam, cương quyết chống đối đến cùng việc Việt Nam ứng cử vào Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc cho đến khi Việt Nam không còn là một nước theo thể chế cộng sản độc tài đảng trị. Cộng đồng người Việt Quốc Gia chúng ta sẽ tiếp tục truy tố tội ác diệt chủng của cộng sản Việt Nam ra trước tòa án Quốc Tế và chúng ta sẽ tiếp tục tranh đấu để Việt Nam sẽ không bao giờ được trở thành một thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc cho đến khi nào Việt Nam thực sự  triệt để chuyển đổi từ thể chế chính trị nhất nguyên, độc đảng, không có cạnh tranh trên chính trường hiện nay, sang thể chế chính trị đa nguyên, đa đảng, có cạnh tranh lành mạnh, phù hợp với những đòi hỏi chính đáng của Đất nước, trong đó hệ thống Tam Quyền Lập pháp, Hành pháp và Tư pháp phải được phân lập rõ ràng, phù hợp với các tiêu chuẩn quốc tế và trải nghiệm của nhân loại qua những nền dân chủ đắt giá và đầy thành tựu trên toàn thế giới.
Ngày 06 tháng 02 năm 2013

Nguyễn Thu Trâm, 8406

DÂN TA CÒN TIN CỘNG SẢN ĐẾN BAO GIỜ NỬA


Nguyễn Thu Trâm, 8406
Dối trá, bịp bợm vốn là thói thường của cộng sản bởi cộng sản nghĩa là tội ác mà tội chỉ có thể được che đậy với một lời nói dối, và lời nói dối chỉ có thể được duy trì nhờ tội ác. Và phàm kẻ nào từng đem tội ra làm phương thức để đạt đến cứu cánh thì chắc chắn sẽ buộc phải lấy dối trá làm nguyên tắc. Chính vì vậy mà thế gian chẳng ai còn xa lạ gì sự dối trá của cộng sản. 
Dẫu vậy người Việt Nam nói chung và người dân Huế nói riêng vẫn không thể không phẫn nộ trước sự dối trá quá trắng trợn và ngang ngược của đạo diễn Lê Phong Lan và tập đoàn cộng sản Việt Nam qua bộ phim “GIẢI MÃ MẬU THÂN” hiện đang trình chiếu trên hệ thống truyền hình nhà nước để bóp méo hoàn toàn một sự thật lịch sử về tội ác của cộng sản họ đã ra tay sát hại hơn 7.000 đồng bào Huế một cách vô cùng man rợ bằng cách đập đầu và chôn sống trong biến cố Tết Mậu Thân 1968, khi cộng sản đồng lọat tấn công các đô thị miền Nam và chiếm đóng thành phố Huế trong 26 ngày đêm, mà phía cộng sản Bắc Việt gọi là “Cuộc Tổng Công Kích và Tổng Nổi Dậy Của Đồng Bào Miền Nam”. Chỉ với tên gọi cái biến cố thôi cũng đã thể hiện quá rõ bản chất bịp bợm ăn ngang nói ngược của cộng sản bởi thực tế là có cuộc tổng công kích của cộng quân bắc Việt khi Hồ Chí Minh và tập đoàn cộng sản Bắc Việt đã bội ước về lệnh hưu chiến 48 giờ để cho đồng bào hai miền được vui xuân đón tết, nhưng tuyệt nhiên không hề có “cuộc tổng nổi dậy” của nhân dân miền Nam, ngoài một số ít trí thức xuẩn động ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản ra, còn lại toàn thể người dân miền Nam thì kinh tỡm cộng sản như thế giới loài người từng kinh tỡm bệnh dịch hạch, bởi người dân Nam đã từng chứng kiến hơn 1.000.000 đồng bào Bắc Kỳ đã phải bỏ lại ruộng vườn, nhà cửa di cư vào Nam vào năm 1954 để lánh nạn cộng sản, cho nên không thể có chuyện đồng bào miền Nam tổng nổi dậy, và đó cũng chính là lý do mà cộng sản Bắc Việt đã trả thù nhân dân bằng cách nã đạn pháo một cách hết sức bừa bãi vào cán khu dân cư, gây thương vong cho hơn 14.000 đồng bào miền Nam, trong đó hơn 7.000 đồng bào Huế đã bị thảm sát một cách dã man mà phần lớn là chôn sống.
Ấy vậy mà đạo diễn Lê Phong Lan lại dám ăn ngang nói ngược rằng: “Có một động lực vô hình nào đó thôi thúc tôi đi tìm hiểu về chiến dịch Mậu Thân năm 1968. Trong quá trình đi tìm tài liệu, đi tìm những nhân vật là chứng nhân lịch sử của cả hai chiến tuyến, tôi đã nhìn thấy những tấm ảnh tư liệu ghi lại hình ảnh chiến sỹ giải phóng của ta hy sinh như thế nào, đổ xương đổ máu ra sao… Tôi không tin những người lính ấy lại có thể tạo ra những cuộc thảm sát.”

“Lịch sử đã trải qua 45 năm, thời gian đã có đủ độ lùi để chúng ta nhìn nhận lại về chiến dịch Mậu Thân năm 1968. Thời thế đã đổi thay. Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nói chuyện với nhau thật thẳng thắn về tất cả những câu chuyện xảy ra từ 45 năm trước. Trong 10 năm ròng, tôi đã đi, đã tìm kiếm, đã gặp gỡ, phỏng vấn, để xây dựng nên 12 tập phim tài liệu về chiến dịch Mậu Thân năm 1968. Tôi gặp gỡ cả những người lính ở hai chiến tuyến, tôi gặp gỡ hỏi chuyện cả những người chỉ huy ở cả hai chiến tuyến. Ở cấp chỉ huy, ở cấp lính, mỗi người đều có cái nhìn khác nhau về cuộc chiến. Suốt 10 năm tôi đi và đi, phỏng vấn và phỏng vấn… Và tôi nghĩ, 12 tập phim tài liệu xây cất trong 10 năm ròng của tôi sẽ giúp khán giả giải mã được sự thật còn gây tranh cãi của chiến dịch Mậu Thân năm 1968.”

“Tôi đã gặp những nhà báo Mỹ, những người lính bên kia chiến tuyến, họ đã nói, tất cả những thông tin về vụ thảm sát năm 1968 tại Huế chỉ là sự vu cáo của Mỹ và chính quyền Việt Nam Cộng hòa đổ lên đầu Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam. Để khỏa lấp cho sự thất bại nặng nề, phía Mỹ và Việt Nam Cộng hòa đã phát động những tin đồn nhảm gây nhiễu loạn như một cuộc chiến tranh tâm lý, và nó đã kéo dài trong một thời gian. Nhưng sự thật là sự thật. Chiến dịch Mậu Thân trải qua thời gian càng khẳng định là bản anh hùng ca vĩ đại của quân dân Việt Nam
.” (Sic).

Thật là ngang ngược đến mức không thể nào ngang ngược hơn được nữa! Những nhân chứng sống của vụ thảm sát vẫn còn đó. Những kẻ tội đồ, trực tiếp tắm máu đồng bào Huế là Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Thị Đoan Trinh… vẫn còn đó sao lại dám ca ngợi “Chiến Thắng Mậu Thân” và đổ vấy cái chết oan nghiệt của hơn 7.000 đồng bào Huế cho bom đạn cho trọng pháo của Mỹ từ Hạm Đội 7 bắn lên? Lê Phong Lan đã phỏng vẫn những ai, sao không phỏng vấn Nguyễn Đắc Xuân, Hoàng Phủ Ngọc Phan và Nguyễn Thị Đoan Trinh về việc hành quyết sinh viên Trần Mậu Tý và cả gia đình các sinh viên Nguyễn Xuân Kính, Nguyễn Xuân Lộc, Nguyễn Thanh Hải và Lê Tuấn Văn cùng ông nội của họ là ông Nguyễn Tín đã ngoài 70 tuổi? Lê Phong Lan đã đi phỏng vấn những đâu, Sao không về phỏng vấn những cư dân ở cửa Đông Ba, ở Khu Gia Hội, ở Bãi Dâu, Cồn Hến, Vỹ Dạ, Xuân Ổ, Xuân Đợi, Hòa Đa, Phú Thứ, Đông Di, Tây Hồ, sao không phỏng vấn bà con ở An Cựu, ở Phường Vĩnh Lợi, ở xứ Phủ Cam nay là phường Phước Vĩnh để nghe về những vụ hành quyết tập thể những nạn nhân tại Dòng Chúa Cứ Thế hay ở Nhà Thờ Phủ Cam, để nghe vè những hố chôn tập thể mà có những hố dài được tìm thấy cả ngàn bộ hài cốt mà phần lớn nạn nhân đều bị đánh vỡ sọ hay những bộ hài cốt vẫn còn bị trói dính chum với nhau bằng dây điện thoại nhưng tuyệt nhiên không hề có một chiếc nón tài bèo, nón cối, dép râu hay bất cứ một quân trang nào của cộng quân Bắc Việt tại những hố chôn tập thể này.

Chắc chắn rằng những oan hồn của Mậu Thân Huế vẫn chưa thể nào được yên nghỉ, được tiêu diêu khi mà phía nhà cầm quyền cộng sản Bắc Việt vẫn chưa có một lời tạ tội, huống chi lại có một bộ phim thay đen đổi trắng hoàn toàn về sự thật lịch sử này. Xuống tay sát hại hơn 7.000 đồng bào vô tội trong những ngày vui Xuân đón Tết là một tội ác trời không dung, đất không tha. Việc dàn dựng một bộ phim để bóp méo sự thật, để đổi trắng thay đen, để phủ nhận hoàn toàn tội ác của những kẻ thủ ác lại là một sự man rợ đáng kinh tỡm nhất trong thế giới loài người. Việc làm đó của Lê Phong Lan cùng những lời nói ngang ngược của y thị khiến chúng tôi phải đặt câu hỏi rằng liệu Lê Phong Lan và đồng bọn có còn là con người nữa không? Và chúng tôi đang chờ lời phúc đáp của Lê Phong Lan cùng đồng bọn cho câu hỏi này.

Ngày 18 tháng 02 năm 2013

Nguyễn Thu Trâm, 8406

Năm mới nghĩ và làm gì?

Ông Bút (Danlambao) - Khi cán bộ Cộng Sản đọc Dân Làm Báo, thấy những bài vạch tội ác, vạch những thói xấu xa của họ. Vì dẫn chứng những sự kiện, những lý luận chính xác. Khiến họ nổi điên, cấm cán bộ, nhân dân vào đọc. Giá như "hốt" được, số phận DLB cũng như những trang báo tự do khác, chắc hẳn phải nối gót theo Tạ Phong Tần, Điếu Cày...

Phản ứng của họ, không khác gì người soi gương, thấy tuồng mặt của mình đầy lọ nhơ nhuốc, tức khí, vung búa đập nát gương!

Đó là Cộng Sản, còn chúng ta? Nghĩ thế nào khi có một bài báo, nói đúng những yếu kém của những người từng trốn chạy CS, từng hô hào chống Cộng dưới mọi hình thức? Nhưng việc làm của tay phải lại đối nghịch với tay trái.

Khởi đi từ đầu đề "Sự thật mất lòng", dẫn chứng lời của một nhân viên chánh phủ liên bang cấp cao người Mỹ da trắng, y nói rằng: 

"- Một mặt các người Mỹ gốc Việt hợp tác khăng khít (closely co-operate) về kinh tế và tài chánh với chế độ “kẻ thù” của các anh qua việc các anh đổ 18 tỷ đô la về Vietnam hàng năm qua ngả du lịch, chuyển ngân, du hí, và đầu tư (Note: Wells Fargo Bank có đủ tài liệu cấp cho GAO). 

- Mặt khác, một số tổ chức cộng đồng (a certain number of your community organizations) các anh nộp thỉnh cầu (petition) chánh phủ Mỹ xin dùng áp lực kinh tế với Vietnam để đòi cho các anh vài điều mà các anh có thể tự làm lấy, nhưng chính hành động của các anh (hợp tác kinh tế với chế độ thù nghịch) rồi các anh phản lại thỉnh cầu của các anh. Các anh là lũ hề (you, bunch of comedians) 

Ông hỏi: "Trả lời tôi, các anh là loại người gì"? (Please answer me, what kind of people are you?)"

Thiển nghĩ đất nước chúng ta trước tình trạng đen tối như hiện nay, mọi công dân đều có bổn phận góp phần tranh đấu. Đồng bào trong nước đấu tranh trực diện, kiều bào yểm trợ, cả hai vai trò cần liên kết chặt chẽ bằng phương thức nào đó. Một trong hai bị yếu kém, đều dẫn đến trì trệ công cuộc chung. Vì thế bất luận từ đâu, nêu ra những sai trái, chúng ta nên trân trọng sự thật, tìm hướng sửa sai một cách tích cực.

Đọc hai đoạn in nghiêng ở trên, mỗi đồng hương chúng ta như bị chẻ làm đôi, một nửa gởi tiển về Việt Nam, đa số vì cha già mẹ yếu, vì con cái, còn lại trên quê hương. Không thiếu nhiều trường hợp cha mẹ, anh chị em Việt Kiều gởi tiền thái quá, gởi về nhằm phô trương sự sang giàu với xóm giềng, điều này làm con cháu bên Việt Nam ỷ lại, không lo làm ăn, ở không sinh ra hư đốn. Như vậy từ trong gia đình đã bất lợi, chưa nói tới bốn chữ nặng nề "Hợp tác khắng khít"

Nhiều Việt Kiều phô trương đậm hơn, về quê xây nhà cho dân nghèo, xây trường, làm đường để lấy tiếng khen, tuy trường hợp không nhiều, nhưng cũng là việc làm thiếu ý thức.

Nhiều nhà "từ thiện tư nhân" vì trục lợi để làm giàu, làm giàu qua con đường từ thiện, vừa ngắn vừa kết quả nhanh nhất. Nhiều người đã phất lên nhờ "từ thiện". Các cha, các xơ cũng cõng Đôla về chữa bệnh cho dân nghèo? Thầy "từ thiện" ít và thưa thớt hơn.

Du lịch, du hí: Hầu hết ai đến Mỹ, bằng diện con lai, vượt biên, hát ô, đều phải trải qua cuộc phòng vấn gay gắt. Nội dung chính, người được phỏng vấn, phải trình bày, chứng minh cho phái đoàn, là bạn và gia đình đã bị nhà cầm quyền CSVN đàn áp, hoặc bị phân biệt đối xử, thế nhưng khi đến Mỹ có tiền rỏn rẻng chạy ngay về quê chẳng cần lý do nào cả, không khác gì nhiều cháu được phỏng vấn đến Mỹ để du học, nhưng thực chất đến Mỹ làm nail, tìm cách kết hôn ở lại Hoa Kỳ. Hiển nhiên đã sai với mục đích ra đi, khi làm sai có ai mặc cảm với chính mình? Hay cho đó là thông minh, lanh lẹ, khéo luồn lách?

Nhiều người mang căn cước tỵ nạn CS, nhưng gom tiền con cái mua đất bên VN, dĩ nhiên phải nhờ người thân đứng tên, rồi mất cả chì lẫn chài, đâm đơn kiện tụng, thật dị hợm. Ai cũng thừa biết CS phường xỏ lá, đìếm chảy, nhưng có lợi cứ đầu tư. Không kể bão lụt, hàng tiền cứu trợ tấp nập.

Không phải tất cả chúng ta, đã dồn thành tổng số 18 tỷ. Trong này phải kể tới thành phần "xuất khẩu lao động", thành phần "cô dâu" Đài, Hàn, singapore... tích tụ hợp thành 18 tỷ. Nhưng ít ra hơn 60% số tiền từ những người tỵ nạn CS "đóng góp". Dù vô tình, dù nhu cầu của cá nhân, hay gia đình, chúng ta cũng khó thoát ra, bốn chữ khép tội nghiêm khắc của tác giả: "hợp tác khắng khít" với kẻ thù. Rõ ràng chúng ta đã làm chậm lại công cuộc đấu tranh giải trừ chế độ Cộng Sản.

Nửa người còn lại, rất nhiệt huyết đấu tranh, thấy CS là thẳng tay tranh đấu, giương cao ngọn cờ vàng ở hải ngoại, thông thường thỉnh nguyện thư của sắc dân khác, cả tháng trời kiếm được 25,000 chữ ký thật khó khăn, với người Việt chưa tới nửa tháng đã dễ dàng túc số, sau đó lên tới con số kỷ lục ngất ngưởng hơn 40,000 chữ ký.

Với thành tích trên hẳn nhiên đáng trân trọng, chúng ta cần cố gắng hơn trên những mặt khác của tranh đấu, không phải nêu ra để lặp lại câu hỏi khó: "các anh là loại người gì", rồi kết luận "các anh là một lũ hề". Bởi không riêng người dân Việt, đồng loại là con người khi rời xa xứ sở, ắt cũng hành động thông thường như thế, vì người thân yêu, vì mộ chí, nhà thờ, nhà tộc... trường hợp này có thể nói con tim làm mờ lý trí, trường hợp đầu tư vì lợi nhuận làm lú đầu óc.

Hy vọng sang năm mới, chúng ta có cách nghĩ và làm sẽ khác. Ngõ hầu giúp đồng bào trong nước thuận lợi hơn trên đà đấu tranh dành lại quyền làm người.

Xin đừng gọi “em” bằng… chiến tranh chống Mỹ

Thưa các anh,

Em là cuộc chiến tranh kéo dài trên 20 năm trên nước Việt Nam mà anh chàng nhạc sĩ phản chiến dựa hơi lính để trốn lính của “bên thua cuộc” gọi là “20 năm nội chiến từng ngày”; còn các anh thì gọi là “chiến tranh chống Mỹ cứu nước”, về sau này gọi vắn tắt “chiến tranh chống Mỹ”. Em đau khổ dường nào khi bị các anh gọi không đúng tên em.

Trước hết, em muốn gợi nhắc nhở để may ra các anh sống lại chút tình đồng cảm mà thấu hiểu cho nỗi lòng em ròng rã từ 50 năm qua. Các anh thử tưởng tượng khi tên mình bị người ta gọi sai đi, hoặc do vô tình, hoặc cố ý vì nguyên nhân hay mục địch nào đó. Chẳng hạn như anh Nguyễn Thanh Tú bị gọi là Nguyễn Thành Thúi, anh Trần Đăng Thanh ra Trần Bất Hạnh, anh Nguyễn Phú Trọng thành Lú Nặng, anh Nguyễn Tấn Dũng ra Dũng Xà Mâu hay Ba Ếch, anh Trương Tấn Sang thành Trương Tấn Xạo... mặc dù trên thực tế người ta gọi tên các anh này trại ra như thế rất là “hợp tình hợp lý”- em mượn chữ của “nhà báo” kiêm “tiến sĩ” kiêm luôn “giáo sư” Nguyễn Thanh Tú nói về “phải giữ lấy điều 4 HP”.

Thưa các anh, tên cúng cơm đầy đủ của em là “Chiến tranh do CS Miền Bắc (tức nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà) xâm lăng Miền Nam (tức Việt Nam Cộng hòa)”, ban đầu bị các anh gọi là “Giải phóng Miền Nam”, về sau đổi thành “Chiến tranh Chống Mỹ”.

Người ta gọi trại tên các anh Thanh Tú ra “thằng thúi”; Đăng Thanh “bất hạnh”; Phú Trọng “lú nặng”; Tấn Dũng “Dũng xà mâu, Ba Ếch”; Tấn Sang “tấn xạo”... là gọi đúng bản chất “sự việc”; thế mà các anh đã chẳng những buồn phiền, rầu rỉ mà còn giận hờn tím gan. Còn như em đây, bị các anh gán cho cái tên với ý nghĩa hoàn toàn trái ngược lại. Nay thiết nghĩ đã đến lúc em phải đòi lại cho đúng tên thực của mình. Em đau khổ cũng quen rồi nhưng vì, như lời bác cuỗm được của ông Quản Trọng bên Tàu dạy các cháu, “vì lợi ích trăm năm trồng người”, em thiết nghĩ sự gọi đúng tên đúng việc này nếu không thức tỉnh được các anh đầu óc có chưa chai lì thì cũng vì “sổ hưu” thì ít ra cũng giải độc được cho con cháu các anh để chúng hiểu đúng sự thật lịch sử nước non nhà.

Em ra đời năm 1954 tức là ngay khi các anh phải rút về Bắc vĩ tuyến 17 theo HĐ Genève chia đôi đất nước, các anh đã cài cắm người ở lại và chôn dấu vũ khí để chuẩn bị đánh chiếm Miền Nam khi đó chưa có sự hiện diện của quân đội Mỹ. Hiệp định do các anh ký chưa ráo mực thì chính các anh chờ đêm tối đến mò về làng mạc thôn ấp nơi đồng bào Miền Nam đang sống yên lành, tìm bắt cóc sát hại viên chức chính quyền, rồi từ từ “thừa thắng xông lên”, các anh cho ra mắt “Mặt trận giải phóng Miền Nam”, vào ngày 20/12/1960.

Từ đó, thân em càng phình ra theo những “thành công” phá làng đốt xóm, bắt cóc giết người, đắp mô, gài mìn đường sá, tung lựu đạn rạp hát phòng trà... Cho mãi đến 1964, khi Miền Nam chịu không thấu sự hoành hành từ phía các anh mà Miền Nam có câu hát “giặc Miền Bắc vô đây, bàn tay nhuốm máu anh em...”, quân đồng minh của họ do Mỹ dẫn đầu với Thái Lan, Tân Tây Lan, Úc, Nam triều Tiên, Phi Luật Tân mời mới nhảy vào cứu nguy.

Như vậy thì rõ ràng: “các anh chống đồng bào Miền Nam trước khi “chống Mỹ”. Rõ ràng Mỹ chỉ là kẻ đến sau bộ độ cụ Hồ trong cuộc đời em”.

Mà quả thực rõ ràng là như vậy. Khi Hiệp định Paris chưa ngã ngũ, “anh” Lê Đức Thọ đã đi đêm với Kissinger Mỹ để lừa gạt Miền Nam ký vào bả hiệp định cho Mỹ rút quân và các anh muốn làm gì thì làm sau đó.

Quân Mỹ đã rút năm 1973, đúng như tinh thần Hiệp định Hoà bình mà các anh đã ký kết.

Quân Mỹ đã rút khỏi, nhưng thân em nào có được yên. Các anh vẫn giày vò thân em vì sự thực, như thuở ban đầu, mục đích chủ trương của các anh là chống người Việt Mền Nam chứ đâu phải chống Mỹ. Chỉ cần xem những tấm hình chụp “anh” Thọ đi đêm với Kít Mỹ với khuôn mặt hồ hởi phấn khởi của hai anh thì biết thân phận em còn phải nằm ngửa ra cho đến hai năm sau.

Nói chi đâu xa: vụ Mậu Thân mà mới đây nhân dịp kỷ niệm 45 năm các anh vẫn còn bày trò gian lận bằng cuốn phim gọi là “tài liệu” về mậu Thân Huế của cô ả Lê Phong Lan.

Năm đó em tưởng mình được yên thân trong ba ngày Tết, vì chính các anh đề nghị và được bên Miền Nam đồng ý hưu chiến cho bà con Mừng Xuân sang, nhưng chính các anh đã tráo trở. Xuân vừa sang, tiếng súng AK đã nổ vang phố Huế. Em (tức chến tranh) lại phải tức giấc. Chính các anh đi ruồng bắt rồi đem chôn sống hàng ngàn người Việt chứ đâu phải người Mỹ! Chống Mỹ thì chôn sống Mỹ chớ hà cớ gì lại đi chôn sống người Việt !

Em nhớ không sai, tinh thần của Hiệp Định Paris 1973 là chấm dứt chiến tranh, vãn hồi hoà bình mà các anh đã ký; và quả nhiên rõ ràng là quân Mỹ đã rút khỏi Miền Nam. Vậy mà các anh vẫn đánh quân Miền Nam và đánh lớn bằng chiến dịch Hồ Chí Minh để phe các anh có được “đại thắng mùa xuân”, và tù binh không ai khác hơn là người Việt Nam. Trắng đen thế ấy nhưng các anh cho đến nay vẫn không chịu “sáng mắt sáng lòng” gọi em bằng tên “Chiến tranh chống Mỹ” thì oan cho em quá.

Các anh ơi, nếu em nhớ không lầm thì trong một cuốn Tiểu thuyết nói về yêu đương nào đó có chuyện anh chàng kia tuổi tác đáng bậc chú cô bé nọ, nhưng vì yêu đã xin “đừng gọi anh bằng chú”

Nay em cũng xin các anh, không phải vì yêu mà vì công lý, xin đừng gọi em là “Chiến tranh chống Mỹ”, nhưng hãy gọi cho đúng tên.

Đó là cuộc chiến tranh xâm lăng Miền Nam Tự Do do Cộng sản Miền Bắc phát động,

Em cám ơn các anh,

Nguyễn Bá Chổi

ĐÂY CHÚNG TA HÃY NHÌN XEM TỘI ÁC

Không bao giờ quên Tội ác dã man của quân Trung Quốc xâm lược, 1979

(Nguồn ảnh tham khảo)
Ngày 17-12/02/1979. Dân quân Hà Giang Việt Nam có 3.240 tử vong. Nguồn ảnh: Hoa Chí Cường.


Thường dân Việt Nam tị nạn chiến tranh, tạm trú trong các hang động miền núi. Trung Quốc, đem ra hành quyết tập thể, vào ngày 24 tháng 2 năm 1979. Nguồn ảnh: Hoa Chí Cường.

Ngày 25/02/1979. Bộ đội Giải Phóng Nhân Dân Trung Quốc hãm hiếp phụ nữ, già trẻ và bé gái. Cuối cùng họ bị hành quyết chôn vùi tập thể tại những hầm hố đạn đại pháo hai bên lề Quốc lộ 4C. Mỗi mồ từ 7 đến 20 tử thi. Nguồn ảnh: Hoa Chí Cường.

Ngày 27/02/1979, Quân Giải Phóng Nhân Dân Trung Quốc bắt 548 nông dân làm tù binh, thấy không lợi, lập tức hành quyết tập thể. Nguồn ảnh: Hoa Chí Cường.

Ngày 25/02/1979. Dân quân Hà Giang Việt Nam, tử vong. Nguồn ảnh: Hoa Chí Cường

Ngày 20/02/1979, thường dân tử vong tại thị trấn Tân Sơn, trên Quốc lộ 4C. Nguồn ảnh: Hoa Chí Cường.

Ngày 23/02/1979. Một dân quân tử trận nằm kế bên mộ tập thể của 62 Bộ đội Việt Nam tử trận tại Vị Xuyên, trên Quốc lộ 2C. Nguồn ảnh: Hoa Chí Cường.
*****

Không bao giờ quên Tội ác dã man của quân Trung Quốc xâm lược, 1979

(Nguồn ảnh tham khảo)
 

Không bao giờ quên Tội ác dã man của quân Trung Quốc xâm lược, 1979

(Nguồn ảnh tham khảo)
 

KÊU GỌI TOÀN QUỐC ĐỨNG LÊN KHỞI NGHỈA CHỐNG GIẶC NỘI XÂM VÀ NGOẠI BANG TRONG NĂM 2013

HỞI ANH EM YÊU NƯỚC, THƯƠNG ĐỒNG BÀO !

Dân tộc ta đã chịu nhiều khổ nhục dưới triều đại cộng sản rồi, chúng ta không thể nào ngồi làm ngơ trước nỗi ô nhục này. Nay thời điểm đã chín mùi chúng ta những con cháu lạc hồng hãy đoàn kết một lòng và cùng nhau lên đường cứu quốc, mỗi người một việc để mau vạch trần tội ác mà cộng sản này đã gây ra cho dân tộc ta bao nhiêu thập kỷ qua.

HỆ LỤY CỦA MỘT DỰ ÁN THIẾU TẦM NHÌN VÀ KHÔNG TỈNH TÁO


Hệ lụy của một dự án thiếu tầm nhìn và không tỉnh táo 

Bauxite Việt Nam 

Ngày 18/2/2013, trang Bauxite Việt Nam đăng tải bài “Có chút hy vọng mong manh nào cho alumina Tân Rai” của nhà báo Lê Trung Thành – tác giả của phóng sự 6 kỳ mang tựa đề “Chuyện chưa biết nhiều về Dự án bauxite Tây Nguyên” đăng trên BVN trong tháng 11/2011. 

Bài báo phân tích chân xác sự suy thoái của ngành công nghiệp nhôm toàn cầu, giá nhôm giảm liên tục mấy năm nay ảnh hưởng đến các tập đoàn sản xuất nhôm một thời lừng lẫy. Sản phẩm alumin của Tập đoàn công nghiệp Than và Khoáng sản Việt Nam (VINACOMIN) ở Tổ hợp bauxite Tân Rai chuẩn bị chào hàng ra thị trường thế giới ngay lập tức phải hứng chịu thảm cảnh giá nhôm tuột dốc thê thảm. So sánh giá thành xuất xưởng tại Tân Rai và giá chào bán cho Trung Quốc vàMalaysia, một tấn alumin sẽ bị lỗ thấp nhất 40-50 USD. 

Ngày hôm sau, ngày 19/2, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng làm việc với tỉnh Bình Thuận. Tại đây, ông chính thức tuyên bố dừng Dự án xây dựng cảng Kê Gà – một mắt xích quan trọng của Dự án bauxite Tây Nguyên do chính ông duyệt năm 2007 – vì xét thấy không có hiệu quả kinh tế. 

Và rất kịp thời, các báo Thanh niên, Người lao động, Dân trí, Pháp luật TPHCM, Tuổi trẻ,… cùng nhiều trang mạng đã có nhiều bài viết về những hệ lụy của việc dừng Dự án cảng Kê Gà đồng thời phân tích những sai lầm nghiêm trọng của Chính phủ, của Bộ Công thương, của Vinamin trong việc lập lấy được và triển khai lấy được Dự án bauxite Tân Rai, Nhân Cơ. 

Nhiều chuyên gia kinh tế như Tiến sĩ Lê Đăng Doanh, Tiến sĩ Nguyễn Thanh Sơn, bà Phạm Chi Lan… đã nêu rõ quan điểm của mình, đề nghị tạm dừng triển khai Dự án để giảm bớt thiệt hại vì sẽ thua lỗ lớn nếu cứ cố tình tiếp tục “đâm lao phải theo lao”. 

Ý kiến của các chuyên gia lần này, không khác biệt với những kiến nghị của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, của một số cá nhân chuyên gia khai khoáng, và của hàng ngàn nhân sĩ, trí thức, nhiều nhà khoa học, xã hội học, dân tộc học trong và ngoài nước cùng đông đảo các tầng lớp nhân dân đã đồng ký tên vào các bản Kiến nghị tháng 4/2009 và các Thư ngỏ liên tiếp trong tháng 4, tháng 5 (7/5/200917/5/2009) do GS. Nguyễn Huệ Chi, nhà giáo Phạm Toàn và GSTS. Nguyễn Thế Hùng khởi xướng… nhằm đánh động dư luận cả nước cũng như gửi tới các nhà lãnh đạo Đảng, Nhà nước, Quốc hội để đưa ra một lời cảnh báo mạnh mẽ về nguy cơ thua thiệt vô cùng lớn trên cả bốn phương diện: 1. An ninh quốc phòng; 2. Môi trường sinh thái; 3, Nền văn hóa cổ Tây Nguyên; 4. Kinh tế, giúp cho những ai nắm giữ quyền lực nhưng chưa đến nỗi mất tỉnh táo, hoặc bị thao túng bởi một thế lực bên ngoài nào đó, kịp thời thức ngộ và tránh cho đất nước một sự trả giá nặng nề. 

Kết quả thì sao? Những gì ông Đoàn Văn Kiển phân bua, coi đây là một ván bạc 5 ăn 5 thua, và với tư cách “nhà cái” thì cứ đánh cược tính mạng và tài sản nhân dân vào ván bạc cái đã, thôi ta không cần nhắc lại làm gì. Nhưng lời lẽ gay gắt của người có tên Lê Dương Quang trong một hội nghị sát trước kỳ họp Quốc vào tháng 5/2009, nói xưng xưng rằng ý kiến phê phán của giới trí thức đối với Dự án bauxite Tây Nguyên là “rất kém xây dựng, hoàn toàn dựa trên các thông tin sai lệch”, thậm chí “dựng chuyện, trầm trọng hóa, thậm chí mang tính kích động và bị các tổ chức phản động lợi dụng.”, thì hẳn không ai có thể quên. 

Cũng không ai có thể quên được cùng với mấy Kiến nghị nóng hổi nói trên, trang Bauxite Việt Nam đã ra đời như một đòi hỏi chính đáng, tập hợp tiếng nói của những người nhiệt tâm với đất nước, lên tiếng phản biện thẳng thắn, sát sườn đối với những bước đi có thể nói là phiêu lưu của những người đứng đầu Đảng và Nhà nước lúc bấy giờ – vừa tự động ký tắt với nhà cầm quyền Trung Quốc xúc tiến xây dựng nhanh các nhà máy khai thác alumin ở Tân Rai và Nhân Cơ không đếm xỉa đến luật pháp quy định ai mới là người có đủ tư cách để ký, lại vừa ngấm ngầm chia nhỏ dự án thành từng gói nhỏ để khỏi phải đưa ra trình Quốc hội, cốt thực thi Dự án cho nhanh – và cũng hết sức thẳng thắn khi lên tiếng nhắc nhở kịp thời những hành vi không phù hợp đạo đức truyền thống, như thái độ bất nhất, coi thường lời can gián của một bậc thầy như Đại tướng Võ Nguyên Giáp, khiến dân chúng không khỏi ngỡ ngàng, ảnh hưởng rất bất lợi đến tâm lý và hành vi đạo lý trong xã hội… Sau mấy tháng hoạt động hết mình như thế, cái giá phải trả mà người trong cuộc cũng như công luận trong ngoài nước không thể nào tin, ấy là người điều hành trang Bauxite Việt Nam đã bị công an thẩm vấn suốt 22 ngày liền, ngay sau cái Tết Âm lịch năm 2010, mặc dù cuối cùng phải thừa nhận ông là một người yêu nước. Còn chính trang mạng – tiếng nói yêu nước mà ông được anh em ủy nhiệm điều hành – thì bị phong tỏa và đánh sập không phải một mà đến hai ba lần. 

Bây giờ đây, khi một thảm họa lớn về kinh tế nối tiếp vụ Vinashin và vụ Vinalines đang lởn vởn như mây đen ở phía chân trời, không hiểu ông Lê Dương Quang có định nói lại một lời cho sòng phẳng với dân chúng và trí thức, về lời phát biểu không thể định danh khác đi là hung hăng của mình cách đây hơn 3 năm rưỡi hay không. Và những cấp cao hơn ông ta nữa, liệu đã tính đến những lời xin lỗi trước Quốc hội về “trách nhiệm chính trị” của mình hay không. Nhưng còn quan trọng hơn, và thiết thực hơn, theo chúng tôi nghĩ, đó là những người chủ chốt đóng vai chủ trương, chỉ đạo và điều hành Dự án bauxite ở Tây Nguyên cần sớm xem xét một cách cầu thị không phải chỉ phương diện kinh tế đã và sẽ thua lỗ như thế nào của dự án này, mà đồng bộ cả bốn mặt đã nêu trong các Kiến nghị phản biện Dự án bauxite Tây Nguyên năm 2009, để thấy đất nước ta đã, đang và sẽ thiệt hại to lớn – những thiệt hại không thể lường tính hết nguy cơ ghê gớm – đến thế nào. 

Và cũng từ những hậu quả nhãn tiền nhìn thấy từ những gì đã triển khai trong ba năm qua, việc kịp thời dừng lại để tránh cho đất nước một vụ Vinashin trong ngành khai khoáng trong gang tấc cố nhiên là cần kíp. Song cũng cần kíp không kém, có lẽ còn là ở chỗ, cần đánh giá lại toàn diện quan điểm dùng người của các vị, khiến các vị đang ngày càng trở nên cô lập. Các vị đã nhất mực nghi ngờ, cảnh giác một cách thiếu căn cứ với trí thức, vô hình trung tự mình đẩy những người hết lòng với dân với nước và muốn đem trí tuệ cống hiến cho đất nước, soi tìm cho đất nước một con đường đúng, thành những người đối lập ảo với các vị. Và không cần nói cũng rõ, là kết quả của chủ trương “cảnh giác chính trị” lạ lùng ấy đã làm các vị đâm ra mất minh mẫn, vì chẳng còn mấy trí tuệ, nên việc gì các vị tiến hành cũng… nói như dân gian, “đâm quàng vào bụi”, để lại cho toàn dân những gánh nặng tày đình. Vụ bauxite chỉ mới là một dẫn chứng thôi, còn bao nhiêu vụ khác cũng quan trọng ngang hoặc còn hơn vụ bauxite mà trí thức đã từng cảnh báo, chẳng hạn: đừng nên mê muội trước kẻ thù truyền kiếp là bọn Đại Hán Trung Cộng, vì một thứ không có thực hoặc đã bị chính chúng xóa bỏ trong thực chất là chuyện “ý thức hệ”, chỉ đưa lại chút lợi cỏn con là duy trì lợi ích của một nhúm nhỏ mà đánh mất đi quyền lợi to lớn muôn đời của Tổ quốc, đẩy cả nước ta đến hiểm họa mất nền độc lập tối thiêng liêng mà tổ tiên giữ được hàng ngàn năm nay; hoặc nữa, cũng đừng vì quyền lợi ích kỷ của một tổ chức đang suy thoái trong thực tế mà khăng khăng tìm mọi xảo ngôn này khác để quyết giữ lại bằng được những điều trong bản Hiến pháp vốn đã không còn phù hợp với xu thế phát triển của cả dân tộc này, nó tất yếu sẽ gây ra những tấn kịch không thể nói là tốt đẹp cho chính Đảng Cộng sản và cho cả dân tộc chúng ta. 

Trên đây là những gì có thể tạm gọi là bài học thiết thực mà chúng tôi chân thành gửi đến các vị, mong mỏi các vị hãy nghiêm túc rút ra qua một cuộc thử nghiệm không thành công về kinh tế khi các vị khăng khăng bỏ ngoài tai những lời can gián chân thành của trí thức và quần chúng. 

Cũng theo yêu cầu của nhiều người gửi e-mail tới chúng tôi, để bạn đọc xa gần nhớ lại và tìm lại tài liệu về quá trình phản biện dự án bauxite Tây Nguyên, từ nay, BVN sẽ lần lượt đăng lại các bản Kiến nghị đã gửi đến các cấp có thẩm quyền cũng như đã công bố trên các trang BVN phiên bản cũ – nay đã là những trang mạng xấu số – trong năm 2009, cùng một số bài quan trọng khác trong hơn ba năm rưỡi qua, đồng thời cũng sẽ hệ thống hóa những bài viết khác về bauxite kể từ năm 2009 đến nay và làm đường link giúp quý bạn tìm đọc chúng, mà do dung lượng trang mạng có hạn nên không thể đăng lại được.  

BVN



PHỤ LỤC

Kiến nghị về quy hoạch và các dự án khai thác Bauxite ở Việt Nam (12/04/2009)

Danh sách chữ ký 1 – 2 – 3 – 4 – 5 – 6 – 7 – 8 – 9

– Ông Nguyễn Minh Triết Chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam ;
– Ông Nguyễn Phú Trọng cùng toàn thể Quốc Hội nước CHXHCN Việt Nam ;
– Ông Nguyễn Tấn Dũng cùng các thành viên Chính phủ nước CHXHCN Việt Nam
Chúng tôi, những người Việt Nam ký tên dưới đây, lo lắng trước vận mệnh nước nhà về vụ khai thác bauxite ở Tây Nguyên, xin kính gửi quý cơ quan bản kiến nghị này.
Thưa quý cơ quan,
Dân tộc Việt Nam chúng ta trải qua nhiều thập kỷ chiến tranh giành độc lập và thống nhất, ngày nay đang huy động tổng lực sức người sức của và sức trí tuệ vào công cuộc xây dựng đất nước theo định hướng đổi mới toàn diện.
Trong công cuộc xây dựng mới đất nước ta, trên nguyên tắc, không có sự đối lập về quyền lợi giữa Nhà nước và nhân dân – nhân dân ta ở trong nước cũng như ở ngoài nước, người giữ cương vị lãnh đạo cũng như người dân bình thường, ai ai cũng muốn đất nước ngày càng giàu mạnh, ngày càng văn minh, cả dân tộc sẽ là một gia đình lớn, vui tươi, ấm no, hạnh phúc.
Tiếc rằng, trong vụ bauxite đang diễn ra, những con người trung thực của đất nước bắt đầu thấy hẫng hụt, lý tưởng chung tay xây dựng đất nước gần như đang ít nhiều suy giảm vì cách làm việc của cơ quan điều hành đất nước, một tình trạng cần được phân tích ngắn gọn như dưới đây.
Thưa quý cơ quan,
Việc khai thác tài nguyên của đất nước, trong đó có tài nguyên bauxite, là việc làm cần thiết, nhưng đó không thể là việc làm bằng mọi giá!
Công việc chuẩn bị cho dự án bauxite đã được nhiều nhà khoa học chỉ ra những thiếu sót toàn diện, mà chỉ riêng hai lá thư của Đại tướng Võ Nguyên Giáp cũng đủ cho thấy những bất cập về chính trị, quốc phòng, môi trường, kinh tế, kỹ thuật, và kiến nghị của Tiến sĩ Nguyễn Thanh Sơn, của Giáo sư Phạm Duy Hiển, và của các nhà nghiên cứu độc lập khác ở trong nước như nhà văn Nguyên Ngọc, học giả Nguyễn Trung, nhà báo Lê Phú Khải, nhà văn Phạm Đình Trọng, và ở ngoài nước như Tiến sĩ Nguyễn Đức Hiệp chuyên gia về ô nhiễm môi sinh ở Úc, Kỹ sư tư vấn Đặng Đình Cung chuyên gia về mỏ ở Pháp… là những bổ sung toàn diện mang tính chất “kỹ thuật” cho hai lá thư tâm huyết của Đại tướng.
Tất cả các kiến nghị đó đã chỉ ra những kẽ hở hoặc những sai phạm khó chấp nhận trong chủ trương làm dự án bauxite này, mà chỉ ba điều sau cũng đủ để tất cả những ai có lương tri phải suy nghĩ:
- Chủ trương lập dự án được công khai hóa vào cuối năm 2008 sang đầu năm 2009, song thực ra nó đã được “ký tắt” với người Trung Quốc từ nhiều năm về trước mà không hề xin ý kiến nhân dân thông qua Quốc Hội do dân bầu ra; toàn bộ báo cáo tiền khả thi chưa bao giờ được trình ra trước nhân dân và đại diện của nhân dân tức Quốc Hội;
- Người Trung Quốc đóng cửa các mỏ khai thác bauxite của họ để chuyển sang khai thác ở Việt Nam, định trút gánh nặng ô nhiễm môi trường cho các thế hệ Việt Nam hôm nay và nhiều đời mai sau – những hành động y hệt như họ đã và đang làm ở châu Phi với sự giúp sức của những chế độ cai trị tham nhũng tại châu lục này, và đang bị dư luận thế giới theo dõi chặt chẽ và hết sức công kích;
- Kỹ thuật, công nghệ và nhân công khai thác dự định du nhập chủ yếu từ Trung Quốc, một cường quốc mới nổi dậy với nền kinh tế đang giàu lên nhưng bên trong vẫn chứa đựng không ít thực trạng bất khả tín, trong đó liên quan đến vấn đề khai thác bauxite là sự “nổi tiếng” của Trung Quốc trên toàn thế giới hiện đại như là một quốc gia gây ô nhiễm môi trường vào bậc nhất, chưa kể những “vấn nạn” khác (chỉ mới trong tháng Ba vừa rồi Chính phủ nước Úc đã phải hủy bỏ một dự án khai thác khoáng sản ở Nam Úc ký với Trung Quốc vì lý do quốc phòng).
Thưa quý cơ quan,
Đất nước là của chung của cả dân tộc, chứ không là của riêng của một nhóm người nào, của một nhóm quyền lợi nào, hoặc một tổ chức nào dù tinh hoa đến đâu cũng vậy.
Tất cả những người có ý thức với dân tộc, với đất nước, xót xa trước những việc làm không được kiểm soát chặt chẽ xoay quanh vụ bauxite, đều thấy cần thiết phải lên tiếng.
Chúng tôi kiến nghị:
1) Phải đưa vấn đề dự án bauxite Tây Nguyên ra trước Quốc Hội và mọi chủ trương liên quan phải được Quốc Hội quyết định;
2) Dự án bauxite Tây Nguyên phải chính thức dừng ngay lại, có giám sát chặt chẽ cho tới khi Quốc Hội xem xét toàn bộ báo cáo tiền khả thi và đưa ra những phê chuẩn thích hợp. Kính mong Quốc Hội thấu suốt được tinh thần của đại đa số dân chúng không muốn dự án này tiếp tục vì tất cả những hệ lụy nặng nề của nó;
3) Những nghiên cứu tiền khả thi với vấn đề bauxite Tây Nguyên cần được dư luận rộng rãi tham gia và theo dõi.
Thưa quý cơ quan,
Những người ký tên dưới bản kiến nghị này bày tỏ sự lo lắng khôn cùng trước phương cách làm việc chưa thấu triệt và hoàn bị về nhiều mặt cho một dự án có tầm chiến lược sống còn của đất nước như dự án bauxite.
Xin quý cơ quan nhận ở đây lòng kính trọng của chúng tôi và rất mong được thông hiểu cho nỗi trăn trở của chúng tôi cả ở trong nước lẫn ở ngoài nước.
Nhân dịp này, chúng tôi cũng kêu gọi người Trung Hoa nhất là giới trí thức hãy ủng hộ dân tộc Việt Nam, giúp cho môi trường sống của nước láng giềng phía Nam được trong lành, giúp cho nhiều vấn đề còn dở dang giữa hai quốc gia được giải quyết trong hòa bình và hữu nghị.
Việt Nam, ngày 12 tháng 4 năm 2009

Ký tên
GS Nguyễn Huệ ChiNhà văn Phạm Toàn và GSTS Nguyễn Thế Hùng