Nguyễn Văn Chưởng phải chết vì chức PGĐ CA TP Hải Phòng của Dương Tự Trọng?


Trịnh Anh Tuấn (Fb Gió Lang Thang) - Em Nguyễn Thị Thanh Hải, con gái anh Chưởng, năm nay 8 tuổi. Tám năm nay, em chưa một lần cảm nhận vòng tay của cha. Ngày cha mình bị bắt đi, em đang nằm trong bụng mẹ. Ba tháng sau ngày ấy, em chào đời. Hai tuổi, người mẹ đã không thể chịu nổi khi phải sống dưới thân phận vợ một người tử tù, đã bỏ em lại cho ông bà và ra đi. Đã mấy năm rồi, em không còn tin tức gì của người mẹ nữa. Mỗi tháng, em lại nghỉ học một vài buổi để cùng ông bà đi kêu oan cho cha. Cô giáo dạy em trên lớp biết điều ấy, và chỉ nói với gia đình đừng cho em nghỉ nhiều quá, sẽ theo không kịp bạn mà thôi...

*

Từ chiếc xe Dream cà tàng…

Hà Nội một ngày đông rét mướt, co cóng. Tôi có cuộc hẹn với ông Chinh vào một buổi sáng chủ nhật. Mới 6 giờ 20 phút, điện thoại đổ chuông:

- Chú đến rồi cháu à.

Đánh răng rửa mặt xong, tôi tức tốc chạy ra.

- Chú đến sớm quá vậy?

- Chú đi từ 2 rưỡi sáng, đến đây khoảng 30 phút rồi mới gọi cháu, vì sớm quá để cháu ngủ.

Vợ chồng ông Nguyễn Trường Chinh

Tôi nhìn ra chiếc xe ông sử dụng, một chiếc Dream Trung Quốc cũ kỹ, lại gắn thêm cái khung để thồ hàng. Bằng chiếc xe máy này, 8 năm nay, đã không biết ông và vợ đã đi lên đi về từ xã Bình Dân, Kim Thành, Hải Dương tới Hà Nội cả hơn trăm cây số bao nhiêu lần. Chiếc Dream cà tàng ấy chắc cũng như ông, một cựu lính bộ Nam Lào – Trường Sơn hồi 1972, năm nay 70 tuổi, đã quá mệt mỏi, chỉ chờ đến lúc nằm gục lại. Dẫu vậy, cho đến khi thực sự gục ngã, ông vẫn quyết tâm đi đến cùng để cứu con trai mình. Con trai ông, anh Nguyễn Văn Chưởng, năm nay 31 tuổi, bị kết án tử hình trong vụ án giết hại thiếu tá CA Nguyễn Văn Sinh tại phường Đông Hải 2, Q. Hải An, TP Hải Phòng 8 năm trước. Tuy qua cả 3 phiên tòa, sơ thẩm, phúc thẩm và giám đốc thẩm, án tử hình của anh vẫn được giữ nguyên, nhưng gia đình ông Chinh vẫn một mực tin tưởng rằng con mình bị kết án oan, vì hôm xảy ra vụ án ở Hải Phòng, 14/07/2007, Chưởng cùng một người bạn từ chỗ làm việc ở Hải Phòng, có về quê chơi. Thời điểm xảy ra vụ án, 21 giờ tối, anh cùng người bạn đó đang ở nhà một người quen trong xã. Nhiều người quen biết trong xã xác nhận rằng, tối hôm xảy ra vụ án đó, đã gặp anh Chưởng ở quê, xã Bình Dân, Kim Thành, Hải Dương, cách địa điểm xảy ra vụ án chừng 35km. Vì thế, anh không thể nào là kẻ giết người được.

Đã 7 năm qua từ khi bản án tuyên cho đến tận bây giờ khi gia đình được tin chuẩn bị hành hình, ông Chinh và vợ đã đi khắp các nơi có thể trên Hà Nội để kêu cứu cho con trai mình. Ông đã từng viết thư bằng chính máu của mình để kêu oan cho con. Nhưng những gì ông nhận được là những đợi chờ không hồi đáp hoặc những câu trả lời rằng “đã đúng người, đúng tội”. Dẫu vậy, ông vẫn cứ đi, cứ đi và vẫn cứ đi. Với chiếc xe máy cà tàng đã quá già nua và mệt mỏi y như đôi vợ chồng già này, vợ chồng ông sẽ đi đến khi nào họ không còn chịu đựng nổi, hoặc một tai nạn nào đó trên quốc lộ 5 khiến vợ chồng ông nằm lại. Và sẽ vĩnh viễn chôn vùi niềm tin sắt đá của họ, rằng con mình vô tội.

Đến manh áo người tử tù

Nguyễn Trọng Đoàn cầm kỷ vật của anh trai

Tôi gặp Nguyễn Trọng Đoàn, em trai Chưởng và cũng là một bị cáo trong vụ án ấy. Anh bị kết án 2 năm vì “che giấu tội phạm”. Anh kể rằng anh không ngờ rằng mình cũng bị đi tù. Hôm xảy ra vụ án, hai anh em hẹn nhau ở quán Internet gần nhà ở quê. Vợ chồng người chủ quán Internet này hiện vẫn xác nhận rằng hôm đó họ thấy Chưởng vào quán gọi em về. Khi Chưởng bị bắt, Đoàn đã đi gặp các nhân chứng để nhờ họ xác nhận rằng tối hôm 14/07/2007, họ thấy anh Chưởng ở quê. Ngày 10/08, anh lên trụ sở Công an để nộp bằng chứng, thì bị họ bắt lại, đánh đập, tra tấn tàn bạo và ghép vào tội “Cố ý che giấu tội phạm”.

Ghê gớm hơn nữa, những người làm chứng rằng tối hôm xảy ra vụ án họ thấy Chưởng ở quê, cách địa điểm xảy ra vụ án đến 35km, cũng được gọi lên và nhận những lời hăm dọa, những trận tra tấn kinh hoàng của CA Hải Phòng mà đến tận bây giờ, họ còn kinh hãi. Công an còn dọa sẽ bắt cả làng, nếu cả làng làm chứng. Người dân Bình Dân còn kể rằng, Dương Tự Trọng, lúc đó là Thượng tá, Phó thủ trưởng cơ quan CSĐT, cầm ve áo và tuyên bố: “Tao, thượng tá Dương Tự Trọng, thề sẽ làm cho thằng chủ tịch xã Bình Dân mất chức!”, chỉ vì ông chủ tịch xã lỡ xác nhận rằng những người nhân chứng đó là người thuộc địa phương ông.

Ngày lên tòa nhận bản án tử hình, Chưởng gửi lại một chiếc áo đông xuân cũ cho gia đình. Chiếc áo ấy Chưởng đã rút từng sợ chỉ rồi dùng tăm thêu. Dòng chữ trên chiếc áo kể về nỗi oan khuất của mình:

"Án oan ôm hận nhờ Chính phủ 
Giải oan hận này cho dân đen 
Tấm lòng trong sạch thiên địa biết 
Trả lại công bằng cho dân thường 
Sao để quan sai hành hạ dân 
Luật pháp Việt Nam là rất đúng 
Đừng để oan sai giáng hạ cho dân lành". 

Manh áo tử tù

Đã gần 8 năm trôi qua, anh Chưởng vẫn nằm trong ngục tử tù với những lời kêu oan của mình. Phía tòa án Hải Phòng đã đến báo với gia đình, tháng 12 này sẽ đem anh ra xử tử.

Và em Hải…

Em Nguyễn Thị Thanh Hải, con gái anh Chưởng, năm nay 8 tuổi. Tám năm nay, em chưa một lần cảm nhận vòng tay của cha. Ngày cha mình bị bắt đi, em đang nằm trong bụng mẹ. Ba tháng sau ngày ấy, em chào đời. Hai tuổi, người mẹ đã không thể chịu nổi khi phải sống dưới thân phận vợ một người tử tù, đã bỏ em lại cho ông bà và ra đi. Đã mấy năm rồi, em không còn tin tức gì của người mẹ nữa. Mỗi tháng, em lại nghỉ học một vài buổi để cùng ông bà đi kêu oan cho cha. Cô giáo dạy em trên lớp biết điều ấy, và chỉ nói với gia đình đừng cho em nghỉ nhiều quá, sẽ theo không kịp bạn mà thôi.

Tôi đã từng dự định ghi lại hình ảnh của em khi em đi kêu oan cho cha. Nhưng rồi lại thôi. Tuổi của em, phải được cắp sách đến trường tự nhiên như bao bạn bè khác. Tuổi của em, phải được sự chăm sóc, yêu thương của cha và mẹ. Tuổi của em, phải được hồn nhiên vui cười nũng nịu. Tuổi của em, phải được nhiều thứ lắm. Tuổi của em không phải nghỉ học để đi kêu oan cho cha mình. Tuổi của em, phải được mặc ánh trắng tinh khôi chứ không phải mặc những bộ quần áo với dòng chữ oan ức. Tuổi của em, không phải sống trong một gia đình mà nỗi oan khiên đè lên từng nhịp thở. Nếu cuộc đời này công bằng như người ta thường nói, em sẽ không phải như vậy.

Giá mà cuộc sống công bằng hơn một chút. Để những ân huệ cuối cùng còn sót lại của cuộc đời này, xin hãy dành cho em.

Hà Nội, 28/12/2014

Textbox:

Vụ án giết người xảy ra vào lúc 21h ngày 14/07/2007 tại Cảng Đình Vũ, P Đông Hải 2, Quận Hải An, TP Hải Phòng. Nạn nhân là thiếu tá Nguyễn Văn Sinh, cán bộ CAP Đông Hải 2. 

Vào tối ngày 01/08, CA TP Hải Phòng đã bắt Nguyễn Văn Chưởng, Vũ Toàn Trung và Nguyễn Văn Hoàng, được cho là hung thủ của vụ án này. 

Qua 3 phiên xét xử, sơ thẩm, phúc thẩm và giám đốc thẩm, tòa án đã tuyên Nguyễn Văn Chưởng tử hình, Đỗ Văn Hoàng tù chung thân, Vũ Toàn Trung 23 năm tù giam vì các tội danh giết người và cướp tài sản; Nguyễn Trọng Đoàn (em trai Chưởng) 2 năm tù giam vì che dấu tội phạm; Nguyễn Thị Lan Phương 1 năm tù treo vì không tố giác tội phạm.

Tuy nhiên, bản án có nhiều điều cần đặt nghi vấn: 

- Lời khai của các bị cáo trong vụ án có nhiều điều mẫu thuẫn với nhau và không đúng với bản khám nghiệm hiện trường, có rất nhiều bản khai đi khai lại nhiều lần.

- Người bị cho là cầm đầu vụ án là Nguyễn Văn Chưởng có bằng chứng ngoại phạm là thời điểm xảy ra vụ án, Nguyễn Văn Chưởng đang ở quê nhà là xã Bình Dân, Kim Thành, Hải Dương; cách địa điểm xảy ra vụ án chừng 35km. Có rất nhiều người dân trong xã đã làm nhân chứng cho việc này.

- Nhân chứng trong vụ án này, cụ thể là anh Trần Quang Tuất, xã Bình Dân, Kim Thành, Hải Dương đã bị ép cung, nhục hình dã man. Các nhân chứng khác do gia đình và luật sư mang đến phiên tòa đều không được chấp nhận.

- Quá trình điều tra xét hỏi có dấu hiệu việc ép cung, nhục hình. Các bị cáo liên tục kêu oan và trả lời rằng “ khai theo lời đọc của điều tra viên”. Anh Nguyễn Trọng Đoàn, em trai Chưởng khi đến giao nộp bằng chứng ngoại phạm của Chưởng đã bị bắt và khép tội “ cố ý che dấu tội phạm”. Anh hiện đã thi hành án xong và tố cáo rằng mình bị ép cung, nhục hình dã man. 

Theo lời ông Nguyễn Trường Chinh, bố đẻ của Nguyễn Văn Chưởng, sau khi hoàn thành vụ án này, thượng tá Dương Tự Trọng, phó Thủ trưởng cơ quan CSĐT CATP Hải Phòng, người trực tiếp thụ lý vụ án đã lên ngay chức Phó Giám đốc CATP Hải Phòng. Liệu có phải Nguyễn Văn Chưởng phải chết vì chức Phó Giám đốc CATP Hải Phòng của Dương Tự Trọng?

Buổi tọa kháng thứ 10

P/S: Khi bài viết này được hoàn thành, chiếc Dream cũ nát ấy đã hư hỏng hoàn toàn. Một chủ nhà trọ tốt bụng ở Hà Nội, nơi ông bà Chinh thường nghỉ qua đêm đã cho ông bà mượn 2,5 triệu để mua cho ông bà một chiếc xe khác để ông bà đi lại. Hôm nay, cũng là ngày thứ 11 liên tục ông bà tọa kháng để kêu oan cho con tại vườn hoa Lý Thái Tổ, Hoàn Kiếm, Hà Nội.



Danlambao - Cổng thông tin điện tử bộ CA cho biết cơ quan an ninh điều tra CA TP.HCM vừa "khám xét khẩn cấp" và bắt giam ông Nguyễn Đình Ngọc hôm 27/12/2014 tại Sài Gòn.

Dù chưa thể khẳng định, nhưng dựa trên những nguồn tin khả tín thì rất có thể ông Nguyễn Đình Ngọc (48 tuổi) chính là blogger Nguyễn Ngọc Già - một tên tuổi quen thuộc trên Dân Làm Báo - đồng thời cũng là tác giả của nhiều bài viết có sức công phá mạnh mẽ đối với chế độ độc tài cộng sản đang nắm quyền tại Việt Nam.

Bản tin trên cổng thông tin điện tử bộ CA không nói rõ tội danh cáo buộc đối với ông Nguyễn Đình Ngọc, mà chỉ ghi một cách chung chung là "tạm giữ hình sự" để "tiếp tục điều tra làm rõ hành vi vi phạm".

Tham gia đấu tranh bằng ngòi bút suốt 6 năm qua, thân thế của blogger Nguyễn Ngọc Già vẫn là một điều bí mật đối với bạn đọc trong và ngoài nước. Ông là một trong những blogger viết rất đều đặn, với những loạt bài phân tích thời sự chính trị đầy công phu với độ chính xác cao.

Ngoài ra, nhiều bài góp ý của ông được đánh giá có giá trị rất cao đối với các hoạt động tranh đấu cho dân chủ, nhân quyền tại Việt Nam, đặc biệt trong vấn đề bảo vệ tù nhân lương tâm.

Gần đây, trong một bài tâm sự được đăng trên Danlambao hôm 10/12/2014, blogger Nguyễn Ngọc Già cho biết tài khoản mạng xã hội facebook và hộp thư điện tử gmail của ông bị tấn công bởi các địa chỉ IP lạ.

Ngay sau đó, blogger này cũng đã phải đổi email liên lạc để bảo đảm sự an toàn. Trong lời tâm sự với bạn đọc, ông viết:

“Tôi vốn không rành internet. Ngoài viết và gởi trực tiếp đến các trang báo và blog, tôi không có thời gian để học hỏi lãnh vực này.

Gần 6 năm qua, có những độc giả đặt câu hỏi, tại sao "tôi chưa bị bắt". Đó là câu hỏi chính đáng, bởi vì tôi ở trong nước”.

Những bài viết thẳng thắn, tấn công trực diện chế độ CSVN đã khiến blogger Nguyễn Ngọc Già trở thành nạn nhân tiếp theo trong chiến dịch bỏ tù đối lập tại Việt Nam, đúng vào thời điểm quan chức cấp cao Trung Cộng có chuyến thăm kêu gọi "quan hệ Việt – Trung đi đúng hướng".

Điều này dường như đã phần nào lý giải cuộc bố ráp trên quy mồ toàn diện vào sáng 27/12/2014 trước nhà riêng của những nhân vật đấu tranh tên tuổi tại Sài Gòn.

Kết thúc những dòng tâm sự cách đây nửa tháng, blogger Nguyễn Ngọc Già gửi gắm lời nhắn nhủ:

“Nếu bạn tâm niệm viết cho bản thân và chia sẻ với mọi người được chút nào mừng chút ấy, bạn cứ bình tâm và bình thản viết cho trang báo nào mà bạn tin tưởng.

Đời người chỉ có vì danh hay vì lợi, hoặc cả hai "giá trị" đó mà thôi. Một khi, mục đích không phải là những thứ đó, bạn có quyền tự hào và hãy tiếp tục... VIẾT.

Một điều nhỏ nữa, nhưng không kém quan trọng: Tôi chọn con đường cô đơn trong tự do tư tưởng để đi...

Càng ít người biết, bạn càng an toàn, một khi bạn chưa chuẩn bị bước ra. 

Hãy bỏ mặc những lời dèm xiểm và chọc ngoáy, nếu bạn viết từ óc và từ tim của chính bạn - viết cho dân oan, tù oan. Viết cho thế hệ trẻ và viết cho ngay chính người CS dưới mọi lớp áo hiểu rằng: Việt Nam này không của riêng ai. Chính vì thế người CS hãy dừng tay cướp đoạt của chúng tôi, của chúng ta và của tất cả người Việt Nam trên toàn cầu. 

Người CS hãy dừng tay cướp đoạt tất cả mọi loại tài sản của người Việt Nam trước khi quá muộn! Ngược lại, họ sẽ phải trả giá. Không lâu nữa đâu - một niềm tin có căn cứ khoa học.”

Thông tin tiếp theo về vụ việc sẽ được cập nhật trên Danlambao trong thời gian sớm nhất.

Bạn cứu lấy Nguyễn Văn Chưởng bằng cách nào?


August Anh - Bạn cứu lấy Nguyễn Văn Chưởng, tôi không thể nói bằng cách nào, cũng không thể bảo, chỉ hay xui khiến bạn, vì tôi là ai mà bạn nghe theo tôi, còn nghe theo, có khi bạn gặp nguy hiểm thì tôi lại mang thêm tội, và bạn oán trách tôi.

Nhưng một mạng người là cấp bách và quý trọng hơn hết mọi lý luận, mọi chỉ vẽ, dù là lý luận chỉ vẽ của bậc danh nhân, của người trí thức hay như người cộng sản vô thần, thì cũng không thể bằng tiếng nói của con tim và chỉ vẽ của lương tâm bạn, thử buông hết mọi hỗn tạp cuộc sống, lặng thinh, lắng nghe và làm một công việc đầy lòng trắc ẩn xem.

Chỉ còn 8 ngày vỏn vẹn nữa, nếu chúng ta không thể làm những việc lớn như một cuộc biểu tình đánh động dư luận, như một cuộc gặp gỡ những người có trách nhiệm của nhà cầm quyền, thì chỉ những sự quan tâm của chúng ta với Nguyễn Văn Chưởng lúc này, những quan tâm tưởng chừng như không thể mang lại một kết quả gì, nhưng sẽ kết nối thành sức mạnh, sẽ lay động được, những cơn bão, những cơn sóng lớn, đều kết tinh từ những đợt chuyển động lặng lẽ nhất.

Bạn hãy cứu lấy Nguyễn Văn Chưởng bằng cách của bạn, bằng cách nào đấy mà chúng ta nghĩ đó là việc thiện, và chúng ta sẽ gặt được kết quả nếu không sờn lòng. Bạn có thể lên một tiếng nói, bạn có thể chia sẻ một thông tin, bạn có thể đồng loạt treo avatar, hay khiêm cung quỳ gối trước tượng Chúa Tối Cao, quỳ trước Đức Phật, kêu cầu công lý cho Nguyễn Văn Chưởng, cho bình an mau đến với một người chịu đau khổ đã quá sức rồi, quá sức như cái lúc cậu ấy tan nát vì không còn một cách gì đau khổ hơn là phải nhận tội vì ép cung trong khi tội của mình là không thể có, nhưng vẫn phải ngồi tù triền miên suốt 6 năm, và chuẩn bị đem hành hình cuối tháng này dù có rất nhiều tình tiết chứng minh cậu ấy là người vô tội.

Một đất nước còn án tử hình là một đất nước không có nhân đạo, và đánh mất nhân tính, huống chi đây là một sự dối trá không thể tưởng là tử hình người vô tội. Một sự vi phạm nhân quyền cá nhân nào đó, là một sự vi phạm nhân quyền đến cả nhân loại. Vì Nguyễn Văn Chưởng vô tội mà vẫn bị kết án có tội thì chính chúng ta cũng bị kết án có tội. Vì thế khi ta yêu thương đồng loại là chúng ta không thể đồng lõa với cái ác bằng sự im hơi lặng tiếng của mình nữa. Nếu không bỏ án tử hình, không xét xử công minh, mãi mãi đất nước chúng ta sẽ bị mang tiếng xấu là một nước vô nhân tính, chậm tiến…

Tử hình hay giết người, đó còn là một sự phạm thượng đến Đấng Tạo Hóa, không ai có quyền thay mặt Thượng Đế để quyết định quyền sinh tử của người khác, dù cho họ có phạm lỗi giết người, huống chi người bị kết án là vô tội, huống chi người kết án lại là một nhà nước cầm quyền đã đánh mất đi tính chính danh khi để xảy ra hàng loạt sự vi phạm nhân quyền.

Nguyễn Trãi và gia đình bị kết án tru di tam tộc rồi đến thời vua Lê Thánh Tông mới minh oan cho ông, đến Nguyễn Thanh Chấn bị ở tù oan 10 năm mới được thả, hay mới nhất Hồ Duy Hải sắp đem tử hình phải hoãn thi hành án vì nhiều tình tiết bất hợp lý để kết tội… bạn còn muốn lịch sử lặp lại nữa hay sao?

Bạn đi đâu trong đêm nay? bạn làm gì trong Giáng Sinh này? bạn ước nguyện ra sao? Thì xin bạn cũng hãy chuyển hóa tấm lòng thương người trong mình thành một ngọn lửa nhỏ qua những việc làm, lời nguyện đến Nguyễn Văn Chưởng để cậu ấy có thể ấm áp trong mùa Giáng Sinh lạnh lẽo này, để cậu ấy và những người oan khiên khác sẽ không bị mất niềm tin và hy vọng. Đã quá nhiều đau thương cho những người bị án tù oan, chết oan, kết án oan và phi lý rồi, xin bạn hãy dừng bớt lại cuộc chơi, hưởng thụ.

Khi bạn cứu lấy Nguyễn Văn Chưởng, không có nghĩa là chỉ cho riêng cậu ấy, mà trong đó chúng ta cũng cứu luôn Hồ Duy Hải và nhiều tù nhân án oan khác, trong đó có các tù nhân lương tâm, tôn giáo, chính trị, cứu Nguyễn Văn Chưởng, bạn đang khơi dậy lòng nghĩa hiệp của tình đồng loại mình, và lan truyền việc thiện cho nhiều người anh em, người bạn bè mình, nói cách chung, cứu cậu ấy là cứu lương tâm tốt lành của người Việt Nam đã bị dẫm đạp bởi cường quyền vô thần, là đầu mối và nguyên do cho tất cả mọi vấn nạn nhức nhối của một đất nước mang nhiều vết thương trên mình.


Nghệ An: Chính Quyền, Công An Ngăn Chặn Phát Quà Noel Cho Người Nghèo?

Minh Khang: Nghệ An, 21/12/2014. Công an không cho đoàn thiện nguyện phát quà tại Làng Chài.

Huy động rất nhiều công an giao thông, an ninh mật vụ đến Làng Chài thuộc giáo xứ Phù Long, hạt Cầu Rầm, giáo phận Vinh để ngăn cản các bạn trẻ đến phát quà Noel tại nơi đây.

Ngày Noel gần kề, các bạn trẻ tại khu vực Nghệ An đã khuyên góp quần áo ấm cũ, góp tiền mặt từ chính các thành viên và bạn bè gần xa, để lên thăm hỏi và chúc mừng Giáng Sinh tới 25 hộ gia đình sống trên vùng sông nước. Tuy nhiên, khi đoàn đến địa điểm Làng Chài thì bị rất đông lực lực công an, từ giao thông, hình sự, chủ tịch xã,...ngăn cản không cho phát quà cho bà con. Được biết nơi đây là những hộ gia đình được di cư từ Thái Lan về, nhưng hiện tại vẫn chưa có nổi một ngôi nhà để trú thân, gần cả 30 chục năm rồi.

Lý do mà ông chủ tịch xã đưa ra: Chưa đăng kí lên chính quyền nên không được phép phát quà, các bạn trẻ đã tranh luận rất lâu, vì công việc này chính chủ tịch xã khẳng định là tốt và nên khích lệ, nhưng tại sao không cho phát? Sau nhiều lần tranh luận, công an đã dùng lực lượng ngày càng đông để ngăn cản, mặc cho đoàn thiện nguyện nói hết lý hết tình. Văn bản hiện trường để đăng kí phát quà tại đây cũng được nêu lên nhưng cán bộ UBND xã vẫn không đồng ý. Sau đó bắt buộc đoàn thiện nguyện phải về địa điểm nhà xứ để nhờ cha trao quà lại cho bà con. Hai bạn nữ đã khóc trong phẫn uất vì lần đầu tiên thấy cảnh như này sau nhiều lần đi thiện nguyện.

Điều đáng buồn là các chú công an giao thông và song theo đó là các công an hình sự bắt ngặt đoàn khi trở về nhà. chỉ bắt xe của chúng tôi để kiểm tra hành chính trong khi chỉ có lệnh bằng mồm. Sau nhiều can thiệp của cha xứ thì chính quyền huyện Hưng Nguyên đã cho chúng tôi đi, nhưng với văn bản nguội.

Đến với người nghèo và trao yêu thương của đồng loại cho nhau là nghĩa cử cao đẹp, tuy nhiên hình ảnh các chú công an ngăn cản không cho phát quà đã đập vào tâm tưởng ba em nhỏ theo đoàn hình ảnh thật xấu và khó quên. Một chị trong đoàn bức xúc nói: Sống được bao lâu mà phải mạt xát nhau, ăn khiếp này thì sau con cháu mình phải trả chứ ai. Đồng tiền làm nên lương tri con người sao?
 Gửi quà cho làng chài qua cha xứ Phù Long - Trần Văn Niên
 Cha xứ Phù Long chia sẽ nỗi niềm với anh em thiện nguyện
Cuộc sống khó khăn của dân làng chài

KHIẾP! MỘT ĐẠI HỘI TIÊU HẾT 2.000 TỶ ĐỒNG MÀ VẪN CHẲNG RA GÌ


“Đại hội tốn 2.000 tỷ đồng, 
chất lượng chưa tương xứng!“

VOV.VN - Ông Vương Bích Thắng cho rằng việc tổ chức đại hội là cần thiết nhưng phải có những điều chỉnh phù hợp với tình hình

Trả lời báo chí về vấn đề kinh phí đầu tư xây dựng cơ bản và tổ chức Đại hội TDTT toàn quốc 2014, Tổng cục trưởng Tổng cục TDTT, ông Vương Bích Thắng, cho biết, con số này lên tới hơn 2.000 tỉ đồng nhưng chất lượng chưa tương xứng.

Cung Thể thao Nam Đinh trong buổi lễ bế mạc Đại hội TDTT toàn quốc lần thứ 7 
(Ảnh: Y Trang)

Đây là lần thứ 7, Đại hội TDTT toàn quốc được tổ chức, với chu kỳ 4 năm/lần, nhằm tạo sân chơi tranh tài đỉnh cao cho các VĐV trong nước, phát hiện tài năng để bồi dưỡng, rèn luyện. Quyền đăng cai Đại hội lần thứ 8-2018 đã được giao cho An Giang.

Tuy nhiên, ông Vương Bích Thắng cho rằng việc tổ chức đại hội TDTT là cần thiết, nhưng cách thức tổ chức sẽ phải có những điều chỉnh phù hợp với tình hình. Cụ thể là các đơn vị tham dự Đại hội phải phân bổ hợp lý nguồn lực, chọn lọc VĐV và các môn thi đấu, tổ chức điểm thi đấu không được gây lãng phí, và phải tính tới việc phát huy các công trình thể thao sau khi đăng cai đại hội.

Để tổ chức Đại hội TDTT toàn quốc lần thứ 7, tỉnh Nam Định đã đầu tư khoảng gần 1.500 tỉ đồng phục vụ sự kiện. Bên cạnh đó, các địa phương, như Hà Nội, Thái Bình, Hải Dương, Hải Phòng... trợ giúp đăng cai một số môn, cũng phải bỏ ra một khoản kinh phí không nhỏ để tổ chức thi đấu các môn.

Mặt khác, việc tổ chức Đại hội đang trở nên thiếu tính cạnh tranh, kém ganh đua lành mạnh, có dấu hiệu của việc chạy theo thành tích. Ông Nguyễn Hồng Minh, nguyên Vụ trưởng Vụ Thể thao thành tích cao - Tổng cục TDTT, cho biết: “Sự cố VĐV đánh trọng tài rồi HLV và trọng tài đánh nhau ở môn vật cho thấy nhiều địa phương sẵn sàng dùng tiền để thuê VĐV theo thời vụ và mua thành tích. Không phải VĐV của họ nên họ cũng không quan tâm đến chuyện giáo dục tư cách đạo đức”.

Ông Nguyễn Hồng Minh bình luận: “Các VĐV đỉnh cao không có cơ hội rèn luyện nâng cao trình độ và thực tế thành tích cho thấy họ giành HCV, nhưng đó cũng không phải là những thành tích xuất sắc, vượt qua bản thân. Khi bước ra các đấu trường quốc tế, các VĐV vẫn thường có xu hướng đánh mất huy chương quý giá vào thời điểm quyết định”.

Ông Nguyễn Hồng Minh cũng cho biết: “Đa phần các công trình thể thao đều “đắp chiếu” sau đại hội và xuống cấp rất nhanh, thậm chí có công trình vừa nghiệm thu đã hư hỏng”./.

Thành Lương/VOV - Trung tâm Tin