KHÔNG ĐƯỢC TƯỚC QUYỀN CON NGƯỜI CỦA NHÂN DÂN


Nguyễn Thanh Giang 
07-12-2014
Bài viết này được phân công chuẩn bị để đọc trong buổi họp mặt nhân ngày Quốc tế Nhân quyền năm 2014 tại Hà Nội. Tuy nhiên …, sáng sớm, một tốp công an bấm chuông đòi vào gặp tôi. Họ nói thẳng rằng tôi không nên đến chỗ họp. Tôi nói, các anh không thể ngăn trở tôi vì không có lệnh cấm. Họ năn nỉ: Thôi bác già rồi, trời lại mưa rét, vả chăng bác không đi được đâu, có người gác ở ngoài kia rồi. Tôi trần tình: các anh nên trao đổi với cấp trên rằng đừng nên ngăn trở chúng tôi làm gì để cứ mang tiếng xấu mãi với quốc tế, chúng tôi chỉ mượn dịp gặp gỡ nhau coi như một sinh hoạt tinh thần chứ chẳng tuyên bố đảng, hội gì đâu.
Họ khẳng định nếu tôi đến cũng không thể vào chỗ họp vì nhà hàng ấy đã đóng cửa. Do đã muộn, đúng trưa nay nhà lại tổ chức mừng sinh nhật cho cháu nội của tôi nên tôi đành ở nhà. Tôi cứ ân hận rắng sao mình không dứt khóat mời họ ra khỏi nhà và noi gương tiến sỹ Nguyễn Quang A đạp phăng mọi ngăn trở dẫu phải cuốc bộ hơn chục kilomet đến với anh em. Đọc bài tường thuật của giáo sư Nguyễn Huệ Chi trên trang Bauxite Việt Nam tôi mới biết họ đã ngăn trở thành công cuộc gặp mặt này. Tôi xin gửi bài này đến các diễn đàn để được an ủi rằng coi như bài viết đã được đọc.
Cách đây 66 năm, ngày 10 tháng 12 năm 1948, Tuyên ngôn Toàn thế giới về Nhân quyền do Liên Hiệp Quốc công bố đã mở đầu rất thống thiết:
“Sự xâm phạm và coi thường nhân quyền dẫn đến các hành động dã man xúc phạm tới lương tâm của nhân loại, và việc xây dựng một thế giới trong đó con người không còn phải chịu sự khủng bố và sự khốn cùng, được tự do ngôn luận và tự do tín ngưỡng là khát vọng cao nhất của con người.
Từ bấy, tiến bước dưới ngọn cờ Hoa Kỳ, làn sóng dân chủ nhân quyền không ngừng dâng lên, không chỉ lật nhào các chế độ độc tài của António de Oliveira Salazar ở Bồ Đào Nha năm 1968, của Francisco Franco ở Tây Ban Nha năm 1975 … mà còn làm sụp đổ tan tành bức tường Berlin ngay giữa quê hương Các Mác, phá tan hoang Liên bang Xô viết của Lê Nin.
Đến nay, trên 120 nước đã có chế độ dân chủ và nhân dân ở các nước ấy đã được hưởng những quyền con người cơ bản. Riêng ở Việt Nam, Đảng Cộng sản Việt Nam và nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam vẫn đầy đọa nhân dân Việt Nam trong chế độ độc tài chuyên chế và chà đạp lên Quyền Con Người.
Đảng Cộng sản Việt Nam tước đoạt quyền của cả dân tộc thông qua các biện pháp, các thủ đoạn như:
– Buộc Hiến pháp phải phục tùng tuyệt đối Cương lĩnh Đảng
– Buộc Quân đội phải “trung với Đảng” chứ không “trung với Nước” (hàm nghĩa: có thể bỏ nước, tàn sát nhân dân để bảo vệ Đảng).
– Buộc Công an trước hết phải là khiên vàng của Đảng, chứ không phải vì an ninh xã hội, an toàn của nhân dân.
– Hớt tay trên Đất nước, giăng đầy khẩu hiệu “Mừng Đảng, mừng Xuân, mừng Đất nước” mỗi độ xuân về.
Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam tước bỏ Quyền Con Người của nhân dân Việt Nam thông qua các thủ đoạn:
– Áp đặt Điều 4 vào Hiến pháp, áp định quyền lãnh đạo độc tôn của ĐCSVN, ngăn trở việc thành lập các Đảng, các tổ chức dân sự theo nguyện vọng của nhân dân.
– Lợi dụng Điều 258 Bộ luật Hình sự để tước bỏ các quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do tín ngưỡng, tôn giáo, tự do hội họp, lập hội và các quyền tự do dân chủ khác của nhân dân Việt Nam.
– Lợi dụng tính chất mù mờ của Điều 88 Bộ luật hình sự để mặc sức ghép bất cứ ý kiến bất đồng lành mạnh, sáng suốt nào vào các tội “tuyên truyền xuyên tạc, phỉ báng chính quyền nhân dân”, “làm ra, tàng trữ, lưu hành các tài liệu, văn hóa phẩm có nội dung chống Nhà nước CHNXHCN Việt Nam” ….
– Áp đặt chế độ “Đảng cử dân bầu” để loại bỏ quyền tự do ứng cử, bầu cử của nhân dân.
Để bảo đảm cho nhân dân Việt Nam được hưởng những quyền cơ bản đã ghi trong “Tuyên ngôn Toàn Thế giới về Nhân quyền”, chúng tôi yêu cầu:
– 1) Bỏ Điều 4 trong Hiến pháp Việt Nam
– 2) Bỏ Điều 88 và Điều 258 trong Bộ luật Hình sự Việt Nam.
– 3) Hoàn lại khẩu lệnh “Quân đội Nhân dân Việt Nam trung với nước, hiếu với dân” (chứ không phải “trung với Đảng”).
– 4) Công an Việt Nam không có bổn phận làm khiên chắn cho Đảng mà phải toàn tâm toàn ý vì nhân dân, vì Tổ quốc.
– 5) Thả ngay tất cả các tù nhân lương tâm.
– 6) Truy xét và luận tội nghiêm khắc những ai có trách nhiệm chính trong việc xâm hại các quyền lợi quốc gia dân tộc thông qua các hành động:
– Âm mưu sáp nhập Việt Nam thành một bộ phận của Trung Quốc.
– Cắt nhượng một phần lãnh thổ, lãnh hải của Việt Nam cho Trung Quốc
– Lấp liếm tội xâm lấn Biển Đông của Trung Quốc, ngăn trở đòi hỏi của Quốc hội được thông tin và bàn thảo về vấn đề Biển Đông.
– Ký kết Tuyên bố chung với Hồ Cẩm Đào, mở cửa cho Trung Quốc tràn vào toàn bộ lãnh thổ, thiết lập các đặc khu, các căn cứ địa quân sự … từ ven biển tới Tây Nguyên.
– Ký kết Tuyên bố chung với Hồ Cẩm Đào mở đường cho công an Trung Quốc đợi dịp ngang nhiên vào Việt Nam để “tăng cường phối hợp và ủng hộ lẫn nhau”, cùng bọn cõng rắn cắn gà nhà đàn áp nhân dân để “giũ gìn ổn định”.
– 7) Từ bỏ cái gọi là Chủ nghĩa Mác và Chủ nghĩa Xã hội mà ĐCSVN đã lợi dụng nó để cướp chính quyền đẩy nhân dân Việt Nam vào mấy cuộc chiến tranh ngập tràn xương máu rồi áp đặt ách thống trị bởi một chế độ chính tri tồi tệ hơn, đàn áp bóc lột nhân dân dã man hơn, bất công xã hội nhức nhối hơn.
ĐCSVN phải thực sự sám hối, giải thể chế độ chính trị lạc hậu xấu xa đến mức phản động như chính ông tổ Cac Mác của họ đã dự báo:
“Các chế độ chính trị lỗi thời đã trải qua một lịch sử đầy thảm trạng bởi vì cơ chế quyền lực của nó đã biến ước vọng tự do của con người thành ảo vọng. Sở dĩ chế độ này mang bản chất bi thảm là vì nó tự buộc cho mình một nội dung hãnh tiến vô vọng. Hễ cái chế độ này vẫn ngoan cố chống lại nguyên tắc và lý lẽ mới của thời đại, thì chính tự bản chất của nó là một lỗi lầm lịch sử… Chế độ này là vở hài kịch to lớn của thế giới mà tất cả những anh hùng của nó đều đã bị khai tử. Lịch sử tiến bước và sẽ không bỏ sót một ai. Nó sẽ đi qua những sân khấu mà chung cuộc sẽ vất bỏ những chế độ lạc hậu vào nghĩa trang. Sân khấu cuối cùng mà lịch sử vừa mới bước qua là cả một vở bi hài kịch khủng khiếp”. (“Góp phần phê phán triết học Heghen”).
Tinh thần “Tuyên ngôn Toàn Thế giới về Nhân quyền” thôi thúc và dắt dẫn chúng ta!
Hà Nội, ngày Nhân quyền Quốc tế 2014
Nguyễn Thanh Giang