GS. Tương Lai: QUỐC HỘI KHÓA 13 CÓ TỘI VỚI DÂN TỘC



Bài trên BBC Việt ngữ:
'Quốc hội có tội với tổ quốc và nhân dân'
Các đại biểu Quốc hội Việt Nam đã bỏ phiếu thông qua bản Hiến pháp sửa đổi vào sáng ngày 28/11 với tỷ lệ phiếu tán thành gần như tuyệt đối, 97%, theo truyền thông trong nước.

BBC đã phỏng vấn với Giáo sư Tương Lai, nhà nghiên cứu xã hội, cựu thành viên nhóm tư vấn thủ tướng và cũng là một trong 72 nhân sỹ trí thức đã tham gia ký tên vào bản kiến nghị sửa đối hiến pháp, được biết đến với tên gọi Kiến nghị 72, về sự kiện này.


BBC: Ông nghĩ gì về việc đến 97% đại biểu Quốc hội tán thành hiến pháp sửa đổi sáng nay, 28/11?

GS Tương Lai: Tôi cũng đã nghĩ rằng tình hình sẽ diễn ra như vậy thôi. 

Một số anh em ngồi với nhau sáng nay vẫn hồi hộp hy vọng rằng chắc sẽ có một số phiếu phủ quyết của những người đại biểu có suy nghĩ, có lương tri và lương tâm, những người cũng thấy cắn rứt trước dư luận chung của các tầng lớp nhân dân và trước kiến nghị của trí thức nhóm kiến nghị 72.

Chúng tôi cũng hy vọng là một số người sẽ theo tiếng gọi của lương tâm mà đáp ứng tiếng gọi của nhân dân, của trí thức, dù chắc không lật ngược được tình thế đâu, nhưng chí ít cũng tỏ một thái độ không bằng lòng, trước một thực tế bị áp đặt quá trắn trợn.

Nhưng một số khác thì cho rằng tôi ảo tưởng, vì trong một cái thể chế toàn trị này, làm gì có chuyện có những người phủ quyết vào phút chót? Nếu chuyện đó có xảy ra, thì họ phải được chuẩn bị, phải có một lực lượng dẫn dắt, chứ đợi lương tri thức dậy thì rất khó.

Người ta biết khi bỏ phiếu bấm nút, ai bỏ phiếu thì bộ phận kỹ thuật đều ghi lại được hết. Phần lớn số đại biểu là đảng viên, mà đảng đã ra nghị quyết thì có lẽ họ không thể làm trái điều đó, trừ trường hợp phải đối mặt với trách nhiệm với lương tâm, với dân tộc và đất nước và nghĩa vụ với tổ chức mà họ là thành viên.
Nhưng cuối cùng họ đã không vượt qua được điều đó.

Chúng tôi không có gì ngạc nhiên, và chúng tôi nghĩ rằng đây sẽ là một cuộc đấu tranh lâu dài. Và cũng không vì vậy mà chúng tôi thất vọng trước những người đại biểu nói chung. Chúng tôi không gói cả gói làm một đâu.

Chúng tôi biết rằng các anh, chị ấy vẫn còn có nhiều tâm tư, nhưng vì lý do này, lý do khác, mà người ta không thể làm khác được.

Chúng ta vẫn phải chờ đợi thôi, đừng nghĩ rằng rồi tất cả sẽ tiếp tục theo tuần tự như thế.

Lực lượng của những người im lặng một lúc nào đó sẽ bùng lên thôi. Cũng giống như không ai có thể đoán trước được đoàn người xếp hàng trên con đường Điện Biện Phủ rẽ vào đường Hoàng Diệu để đến ngôi nhà số 30, nhà của Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Không ai hình dung được lại có những người, trong đó có những người cao tuổi, lại xếp hàng ròng rắn dọc đường Trần Nhân Tông, Lê Thánh Tông, Phạm Đình Hổ, Tăng Bạt Hổ để đến nhà tang lễ viếng Đại tướng.

Dòng người trầm lắng đó, là thái độ của dân, một đa số im lặng, nhưng đến một lúc nào đó, họ sẽ biểu thị một cách rõ ràng.

Lịch sử sẽ có những bước đi lắt léo, ghập ghềnh, nhưng cuối cùng lịch sử cũng sẽ phán xét, trả về sự sòng phẳng của nó đối với những giá trị chân chính.

BBC: Liệu hiến pháp vừa được thông qua sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Việt Nam như thế nào, thưa ông?
GS Tương Lai: Như trong những lời tuyên bố mà chúng tôi đã ký, đòi hỏi hiến pháp cần phải được dừng lại, không thông qua vội, vì nếu thông qua thì sẽ là một bước lùi, đưa dân tộc vào con đường khó khăn, trước những thách thức của thời đại, khi thế giới đang có rất nhiều biến động. 

Thực tế cho thấy là nếu như mà không dấn bước cùng thời đại, không hội nhập theo quy luật phát triển chung của thời đại mà vẫn giữ một chế độ toàn trị thì sẽ rất khó.

Trong kết thúc của lời kêu gọi mà chúng tôi đưa ra ngày 15/11 năm 2013, chúng tôi mong đợi cử tri cả nước, tùy theo điều kiện của từng nhóm, hay từng cử tri, dùng hình thức thích hợp yêu cầu đại biểu tại địa phương mình, hay đại biểu mình quen biết, để có thái độ theo tinh thần nêu trên, đứng về phía nhân dân khi nêu ý kiến và bỏ phiếu về hiến pháp.

Nếu cam chịu thông qua một bản hiến pháp như dự thảo đang bàn, thì Quốc hội khóa 13 sẽ có tội với tổ quốc và nhân dân, và cá nhân các vị đại biểu Quốc hội khóa 13 đã bỏ phiếu thông qua hiến pháp, sẽ chịu trách nhiệm nặng nề trước tổ quốc, trước dân tộc.

Tất cả những điều đó còn nguyên giá trị, để nói rằng với việc thông qua hiến pháp, lịch sử sẽ phán xét về Quốc hội này, xem Quốc hội này có phải quốc hội của dân nữa không? Hiến pháp mà các vị thông qua, có phải hiến pháp của dân nữa không?

Nếu đối chiếu lại với Tuyên ngôn Độc lập khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa năm 1945 thì nó là một hiến pháp đi ngược lại với Tuyên ngôn Độc lập.

Vâỵ thì hiến pháp này không thể là hiến pháp của dân. Đây là hiến pháp kéo lùi bước phát triển của dân tộc, và những người thông qua nó, phải chịu trách nhiệm trước lịch sử, trước dân tộc.

BBC: Ông có đề cập đến "lực lượng của những người im lặng". Theo ông, điều gì sẽ có thể giúp cho lực lượng này đoàn kết lại và thực sự tạo nên sự thay đổi?
GS Tương Lai: Quá trình chấn hưng đất nước, là một quá trình lâu dài, và để lực lượng im lặng đó biểu tỏ thái độ thì bản thân lực lượng đó vẫn phải chất chứa trong họ ngọn lửa yêu nước và khát vọng tự do dân chủ. 

Ngọn lửa ấy vẫn âm ỉ, khi được khơi dậy, thổi bùng lên, thì sẽ trở thành một ngọn lửa rất mạnh mẽ.

Lúc nào nó khơi dậy thì đây là bí ẩn của lịch sử.

Nhưng thực ra, cũng không có gì là quá bí ẩn đâu. Sự kiện tôi nhắc đến ở trên - sự kiện để tang Đại tướng Võ Nguyên Giáp và bước chân thầm lặng của những người đến phố 30 Hoàng Diệu - là bước đi chậm rãi của lịch sử.

Thế nhưng lịch sử không phải lúc nào cũng bước đi chậm rãi; nó sẽ luôn có những bước đột phá, và ở những bước đột phá đó, một sức mạnh tổng hợp sẽ được khơi dậy khi nó có những yếu tố tác động vào.

Yếu tố gì? Yếu tố này bao gồm những điều kiện trong nước và thế giới. Nhưng tất cả đều phụ thuộc vào việc ý thức, trình độ dân trí được nâng lên.

Cho nên, bây giờ đây, khi chúng tôi gửi các kiến nghị đi, thì đối tượng đương nhiên là những người cầm quyền. Nhưng đối tượng thực chất là quần chúng nhân dân đông đảo - những bước chân thầm lặng, chính họ mới là những người quyết định.

Đây là lúc cần thức tỉnh ý chí và nâng cao dân khí lên. Nói như bà Aung San Suu Kyi, nhân quyền bây giờ là gì? Nhân quyền lúc này là phải vượt qua sự sợ hãi, và muốn vượt qua sự sợ hãi, thì phải có sự hiểu biết.

Việt Nam vừa rồi được bầu vào Hội đồng Nhân quyền Thế giới. Nhiều người cho rằng đây là một điều vớ vẩn, nhưng cá nhân tôi cho rằng đây là một cơ hội.

Cơ hội này sẽ là điều kiện để công khai phổ biến những cam kết của Việt Nam với thế giới trước toàn dân. Đó cũng là một cách thức tỉnh dư luận, nâng cao dân trí để chấn hưng dân khí.

Nguồn: BBC

Diệt quỷ , trừ tà . Giữ nhà , giữ nước

THẰNG MÕ: BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
 Cộng sản là một tôn giáo của Quỷ. Khác với Phật Giáo, Thiên Chúa Giáo lấy đức từ bi, lòng bác ái dạy dỗ con người hướng thiện; còn cái đạo cộng sản lấy căm thù, giết chóc làm kim chỉ nam. Chúng kích động sự phẫn uất của người bị áp bức bằng lời kêu gọi hết sức hấp dẫn: Vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian, vùng lên hỡi ai cực khổ bần hàn. Sục sôi nhiệt huyết trong tâm đầy chứa rồi. Quyết phen này sống chết mà thôi. Chế độ xưa ta mau phá sạch tan tành. Toàn nô lệ vùng đứng lên đi. Nay mai cuộc đời của toàn dân khác xưa, bao nhiêu lợi quyền tất qua tay mình.. Lời ca lôi cuốn thần kỳ đến độ những khối óc uyên bác như triết gia Jean Paul Sartre, Bertrand Russell… trở nên mụ mị, mất cả lý trí, cùng đồng loạt lớn tiếng ủng hộ phong trào bịp bợm của Quỷ. Mặc dầu nhà văn George Orwell cảnh báo xã hội cộng sản là một trại súc vật (Animal Farm); bản tường trình của André Gide sau 3 năm ở Nga trở về với tác phẩm “Retour de l’U.R.S.S.”, nói lên sự bất nhân cộng sản cũng không đủ sức thuyết phục người nhẹ dạ cả tin. Có thể nói phong trào của Quỷ cộng sản lên như diều gặp gió là do những đầu óc trí thức hoang tưởng góp phần cổ súy không nhỏ.
Tổ phụ của đạo cộng sản là Marx – Engels. Giáo chủ là Lenine, Staline, Mao Trạch Đông. Đại tông đồ là Hồ Chí Minh, Kim Nhật Thành, Polpot. Từ giáo chủ đến đại tông đồ đều có thành tích giết người không gớm tay, tổng cộng hơn 100 triệu nhân mạng. Thế giới đã liệt đạo cộng sản vào cái tội chống nhân loại. nhưng bốn nước gồm Trung Quốc, Triều Tiên, Cuba và Việt Nam vẫn còn duy trì đạo thờ Quỷ. Vì không tin vào luật nhân quả, nên chúng gieo rắc tội ác một cách ngang nhiên và không bao giờ biết sám hối hay ăn năn để dừng tay. Hồ chí Minh vừa giả vờ xin lỗi nhân dân bằng vài giọt nước mắt chưa kịp ráo thì liên tiếp đàn áp không nương tay các vụ Nhân văn Giai Phẩm, Chỉnh phong, xét lại chống đảng.  Vì vậy đừng bao giờ nuôi hy vọng nước nhà, dân tộc sẽ có tương lai sáng sủa khi con Quỷ cộng sản còn ngự trị!
Như tôi đã viết từ trước rằng số phận dân Việt Nam mình quả là ăn mày. Nếu bị Thực dân Anh đô hộ thì nước ta không bị loài Quỷ Đỏ thống trị. Nếu Hồ Chí Minh đích thực là nhà ái quốc, hắn chỉ cần tuân theo lời dạy của tiền nhân “dân giàu, nước mạnh”, tức là tạo cơ hội làm giàu cho dân một cách lương thiện thì sẽ mang lại hùng cường cho xứ sở, chẳng cần ngửa tay xin ngoại bang bố thí. Dù nước ta có “rừng vàng, biển bạc” dồi dào đến mấy đi nữa, mà cứ khai thác miết rồi cũng phải cạn. Cái vốn “trí tuệ” là nguồn tài nguyên bất tận thì hắn thực hiện chủ trương “trí, phú, địa, hào đào tận gốc, trốc tận rễ”. Ngoài ra, khí phách giúp cho người dân có tính tự trọng, liêm sỉ thì hắn cũng hủy hoại nốt. Với chủ trương “bần cùng hóa nhân dân” và dùng cái thí nghiệm dạy chó của nhà khoa học Nga, Ivan Pavlov, Hồ chí Minh thi hành chính sách kiểm soát bao tử để khống chế tư tưởng từng người. Tổ tiên ta từng dạy rằng “bần cùng, sinh đạo tặc”; “đói thì đầu gối phải bò”. Tất nhiên khi bị bỏ đói thì vì bản năng sống, người ta trở nên hèn! Có thời nào trong lịch sử nước ta đã sản xuất ra câu kinh nhật tụng ghê gớm khủng khiếp như thế này: “Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ, Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong, Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng, Thờ Mao Chủ tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt”? Với cái quyết tâm thờ giáo chủ, lại cướp được quyền cai trị độc tôn, toàn dân ắt phải sống trong hỏa ngục Đỏ! Vì mục đích “Cho Đảng bền lâu”, chúng phải: Giết! Giết! Giết!
Đạo Phật, đạo Chúa khuyên con người hãy sống thánh thiện để khi từ giã cõi trần thì được lên Niết Bàn, Thiên Đàng. Đạo Quỷ cộng sản cưỡng bức “chúng sinh” phải thờ Mao Chủ tịch, Staline. Nếu bất tuân thì … “Giết! Giết! Giết!” Vậy mỗi người sống dưới ách cộng sản hãy tự hỏi liệu bản thân mình có thể tồn tại, nếu mình muốn sống xứng với danh vị con người? Đừng tưởng vô cảm trước cái chết của người khác mà mình được bình an. Vì là loài yêu tinh, nên miệng lưỡi của Quỷ vô cùng xảo quyệt. Chúng rêu rao những điều cao quý bằng các khẩu hiệu vô cùng hấp dẫn, nhưng hành động trong thực tế thì tàn ác, đê tiện, bịp bợm, dối trá. Chúng là lũ bán nước, nhưng hễ ai có quan điểm khác chúng là bị quy vào tội phản động, Việt gian. Chúng là đầy tớ, tay sai Nga Tàu, nhưng chúng gọi chính quyền Miền Nam là ngụy quân, ngụy quyền.
Khẩu hiệu “Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc” đã có tác dụng khơi lên lòng yêu nước, khiến cho hàng triệu con người hãnh diện chết mà bản thân không hề hay biết mình đang xây ngai vàng cho Quỷ. Một mặt hô hào “Đoàn kết! Đoàn Kết! Đại Đoàn Kết – Thành Công! Thành Công! Đại Thành Công”; một mặt khác ngấm ngầm thủ tiêu lãnh tụ các đảng phái quốc gia và bách hại tôn giáo. Không những xuống tay giết đối thủ, Quỷ còn giết, đày đọa những tín đồ cũng thờ “Mao Chủ tịch, Staline”. Tài liệu lịch sử đã chứng minh rằng trong nội bộ của chúng đã diễn ra nhiều vụ thanh trừng đẫm máu mà chính nạn nhân không hề biết mình mắc tội gì? Và người thi hành án lệnh cũng không hề biết lệnh do ai đưa xuống. Kẻ nào có đôi chút lương tâm, không nỡ giết hại đồng đạo, thì sẽ bị loại ra khỏi vòng quyền lực. Đó là trường hợp Trung tướng Võ Viết Thanh trong vụ Sáu Sứ – Năm Châu. Thế thì làm tín đồ cộng sản cũng chưa chắc bản thân được an toàn!
Nhờ sự bùng nổ thông tin, phần lớn nhân dân ta đã thấy rõ tình trạng thê thảm trên đất nước ngày nay như thế nào, tôi chẳng cần phải viết ra. Hai thành phần mà tôi hy vọng có thể làm xoay chuyển sự thống khổ của đồng bào mình, đó là trí thức và “lão thành cách mạng” đã có một thời sống với lý tưởng “quyết tử để dân tộc quyết sinh”. Bởi vì trí thức là lương tâm, là trí tuệ của giống nòi. Họ có sứ mạng rất cao cả: Dẫn đường cho dân tộc hướng đến mục tiêu chân – thiện – mỹ. Bởi vì “Lão thành cách mạng” cũng được kể là ái quốc với quá khứ chiến đấu dũng cảm, coi cái chết tựa lông hồng.
Nhưng tiếc thay giới trí thức sống dưới chế độ xã hội chủ nghĩa đã bị Hồ Chí Minh thuần hóa bằng cái thí nghiệm của Ivan Pavlov, nên quen với phản ứng có điều kiện. Nhà khoa học Hà Sĩ Phu vắt óc, vắt tim để viết những bài tham luận vừa có lý vừa có tình, chẳng được tầng lớp trí thức công khai ủng hộ. Cô Phạm Thanh Nghiên bày tỏ lập trường bằng hình thức tọa kháng tại gia chẳng có gì gọi là bạo lực để phản đối bọn cầm quyền mà rồi cũng không được trí thức hưởng ứng. Lê Duẩn từng than: “Ta đánh Pháp, đánh Mỹ đây là đánh cho Nga Sô, cho Trung Quốc” mà các “lão thành cách mạng” cứ hãnh diện về thành tích đánh Pháp, đánh Mỹ, chẳng hề biết xấu hổ cho cái thân phận lính đánh thuê. Nếu tất cả những “lão thành cách mạng”, những trí thức từng là trợ lý, cố vấn cho Quỷ Đỏ có cái dũng khí như nhạc sĩ Tô Hải dám thú nhận mình là hèn và mạnh mẽ lên án Hồ Chí Minh thì Việt Nam ta đã thoát khỏi sự đàn áp của giống yêu tinh từ lâu rồi.
Trí thức đảng viên cộng sản thay vì ngồi viết kiến nghị, hãy xếp hàng xin xách dép hầu hạ thanh niên Nguyễn Đức Kiên. Bị Nguyễn Phú Trọng mắng cho cái tội suy thoái đạo đức, lối sống vì đòi đa nguyên, dân chủ mà không ông “trí thức” nào dám hé răng. “Lãnh đạo lão thành” sùng bái Hồ Chí Minh như Thánh, nhưng không dám tố cáo Hồ Tuấn Hùng viết sách Sinh Bình Khảo “bôi nhọ” Hồ Chí Minh là Hồ Tập Chương gốc người Hẹ trước công luận và cũng không dám yêu cầu bọn cầm quyền phải sử dụng khám nghiệm ADN (hoặc DNA) tử thi Hồ Chí Minh để chứng minh Hồ Tuấn Hùng viết láo!
Trí thức là như thế! Cách mạng lão thành là như thế! Chỉ biết ngồi nhà viết và ký kiến nghị; chứ không dám kết hợp với nhau để viết một bài Hịch kêu gọi quốc dân đứng lên. Càng tội nghiệp hơn khi tất cả những kiến nghị lễ phép dâng lên “lãnh đạo” đều bị chúng ném vào thùng rác, mà cho tới nay “trí thức” vẫn còn dâng kiến nghị. Kiên nhẫn là một đức tính. Nhưng sự nhẫn nhục thái quá với lời lẽ cung kính khép nép bằng kiến nghị như kẻ ăn xin, kéo dài năm này qua năm khác thì không còn được coi là đức tính, mà là hèn!
Công An có nhiệm vụ bảo vệ an ninh cho dân. Quân đội có nghĩa vụ bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ. Hai bộ phận đó đã bị bọn Quỷ biến thành công cụ phục vụ sự tồn tại muôn năm của chúng. Toàn dân đều bị khóa chặt trong gọng kềm “Xã Hội Chủ Nghĩa” đang ráo riết cấu kết với đế quốc Quỷ Đỏ phương bắc, hãy tự hỏi thờ ơ, bình chân như vại để an thân thì nòi giống Việt liệu có thể thoát khỏi bị bọn Đại Hán đồng hóa? Dưới ách Quỷ Đỏ Hán Cộng còn khủng khiếp vạn lần dưới ách Quỷ Đỏ Việt Cộng. Hãy mở mắt ra bà con ơi!
Quỷ sứ nghênh ngang hoành hành, bất chấp dư luận thế giới. Vừa được thu nạp vào Hội đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, hôm sau chúng phái một bầy khuyển mã đập phá nhà của đồng bào thiểu số H’mong; chúng ngăn luật sư Nguyễn văn Đài không được giao tiếp với nhân viên ngoại giao Pháp; chúng đuổi những khách đến thăm Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang và bắt Tiến sĩ Phạm Chí Dũng, Lê Quốc Quyết (em trai luật sư Lê Quốc Quân) về đồn công an làm việc trong nhiều tiếng đồng hồ. Thế mà Quỷ Việt Cộng tuân lệnh Quỷ Trung Cộng dựng đền thờ Khổng Tử, chẳng có trí thức nào dám phản đối!
Kiến nghị xin xỏ của trí thức, Quỷ không coi ra gì, đều ném vào sọt rác một cách ngạo mạn. Thỏa ước quốc tế vừa đặt bút ký chưa ráo mực, Quỷ sứ liền vi phạm. Những phần tử đã cộng tác với Quỷ, giúp Quỷ giật sập chế độ dân chủ đang phôi thai của Việt Nam Cộng Hòa như Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng, Hồ Ngọc Nhuận, Trí Quang … chưa hề mở một lời sám hối, ăn năn. Đồng bào có biết tại sao không? Xin thưa, Đạo Quỷ không bao giờ dạy tín đồ ăn năn, sám hối! Cho nên, càng van xin, càng kiến nghị thì càng làm cho Quỷ thêm kiêu căng, ngạo mạn.
Vậy trong cuộc chiến giành lại QUYỀN CON NGƯỜI, lực lượng nào có thế tiêu diệt được Quỷ?
Xin thưa: Đó là ĐẠO, tức là TÔN GIÁO! Nước ta có đạo Tổ Tiên chiếm đa số, kế đến là đạo Phật (gồm nhiều tông phái, kể cả Hòa Hảo), đạo Thiên Chúa, đạo Cao Đài. Trong khi ấy, Đạo Quỷ chỉ là thiểu số, nhưng chúng dùng sự khủng bố để gieo rắc sự sợ hãi, tù đày, chết chóc nhằm làm tê liệt toàn bộ dân tộc. Lâu nay, người ta nói khi nào vượt qua được sự sợ hãi thì bạo quyền sẽ lùi bước. Vậy sức mạnh nào giúp con người vượt qua được sự sợ hãi? Xin thưa, đó là ĐỨC TIN. Vũ khí của danh môn, chính phái là ĐỨC TIN!
Người có đức tin mạnh mẽ vào Trời, vào Phật thì không bao giờ sợ chết. Bởi vì đối với người có tín ngưỡng thì tin rằng chết là sự bắt đầu của cuộc sống bằng linh hồn bất tử. Dám tự thiêu, dám khước từ bước lên Thánh giá là do ĐỨC TIN. Bằng cớ là vừa rồi hơn hai mươi giáo xứ Công Giáo diễn hành để hiệp thông cùng Cộng đồng Công Giáo Mỹ Yên bị Quỷ Đỏ bách hại mà Quỷ không dám đụng tới. Tôi là một Phật tử truyền thống cảm thấy rất buồn phiền khi chẳng thấy một vị Hòa thượng, Thượng tọa, Đại đức nào đi vào đoàn tuần hành để hiệp thông cùng người anh em Công Giáo đang đấu tranh cho QUYỀN CON NGƯỜI.
Hòa thượng Quảng Độ trước đây đã công khai kêu gọi tín đồ của mình đồng loạt thi hành chủ trương “bất tuân dân sự” mà chẳng ai hưởng ứng. Bây giờ chỉ còn có cách yêu cầu đạo hữu Trần Quang Thuận chở Hòa thượng Quảng Độ ra giữa thành phố Sài Gòn châm lửa tự thiêu, giống như năm 1963 Trần Quang Thuận đã chở Hòa thượng Quảng Đức ra góc đường Lê văn Duyệt – Phan Đình Phùng tự thiêu để giật sập chế độ Ngô Đình Diệm “độc tài” thì may ra mới thức tỉnh các tăng ni, tín đồ xuống đường đòi tự do tôn giáo!
Tôi nghe được trên đài Á Châu Tự Do, một giọng nói của người đàn bà dân oan đi khiếu kiện hàng chục năm (có vẻ đã trọng tuổi) lớn tiếng mắng thẳng vào mặt mấy thằng Công An: “Chúng mày có giỏi thì bắn tao chết đi! Rồi chúng mày sẽ trả lời ra sao với quốc tế”. Đó là tiếng nói dõng dạc của một người “dám thí mạng cùi” vì chẳng còn có gì để mất! Rút cục thằng công an không dám bắn, vì nó sợ cái uy của bà cụ già. Sở dĩ Quỷ đỏ càng ngày càng lấn lướt, hống hách là vì chúng thấy người dân sợ chúng. Nếu toàn dân chỉ cần có cái uy của bà Cụ dân oan, chưa cần đến bạo lực thì đã đánh gục loài Quỷ Đỏ từ lâu rồi.
Đúng thế! Tất cả đầu nậu cộng sản từ Hồ Chí Minh trở xuống tới những thằng Quỷ sứ đầu nậu hôm nay đều hèn nhát. Ngại bài viết quá dài làm mệt mắt độc giả, tôi không điểm danh từng thằng Quỷ hèn. Hồ Chí Minh đã hèn với giặc, ác với dân từ khi sai Phạm văn Đồng ký công hàm xác nhận Hoàng Sa, Trường Sa thuộc Tầu Cộng; chứ không phải chỉ có bọn đầu nậu bây giờ mới hèn với giặc ác với dân. Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh khen cộng sản trước 1975 tốt là sự bào chữa láo lếu, gian lận lịch sử. Vấn đề là Nguyễn Trọng Vĩnh cũng không có sợi dây thần kinh biết xấu hổ như bọn đương quyền!
Trời Phật đã phái xuống mảnh đất Việt Nam những vị Bồ Tát, Thiên Thần bằng những thông điệp hết sức rõ ràng. Trước hết là Bồ Tát Trương văn Sương, một người có cha là Tàu và mẹ là Khmer. Nghĩa là trong máu Bồ Tát Trương văn Sương chẳng dính dáng gì người Việt, nhưng Ngài đã khai thị cho người Việt bằng bản Tuyên Ngôn và bản Cáo Trạng của Ngài khi được ra tù để chữa bệnh, trong bài viết trước đây của tôi:
1/ Bản Tuyên Ngôn:  Tổng cộng từ 1975 tới giờ, tôi đã ở tù 33 năm 4 tháng rưỡi. Những nỗi khó khăn, cực khổ đó thì không thể nào tả nổi, không thể nào lường được. Nhưng đối với tôi bây giờ thì tôi cho đó là chuyện quá khứ. Thôi, ai cũng có cái sai và ai cũng có sơ suất. Chuyện đó mình cũng nên thông cảm. Và theo ý của tôi thì bây giờ tôi muốn hướng về tương lai, nghĩa là muốn con người đối xử với nhau cho có lòng nhân đạo. Ở đây không phải là phóng thích, mà họ tạm đình chỉ thi hành án 12 tháng. Lý do là vì tôi bị chứng suy tim và áp huyết cao, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Dân tộc Việt Nam phải biết thương dân tộc Việt Nam. Và chúng ta là người Việt Nam thì phải có bổn phận và trách nhiệm đoàn kết với nhau, góp công, góp sức vào công cuộc xây dựng tổ quốc Việt Nam cho giàu mạnh. Theo ý của tôi là như thế. Còn quá khứ cứ để cho nó về quá khứ.”
2/ Bản Cáo trạng: Trước đây thì tôi cũng là người chống đối cực kỳ tại trại giam Nam Hà. Tất cả anh em đó đều gọi tôi là người hùng. Cứ 6 tháng đầu năm là tôi bị đi cùm, biệt giam, kỷ luật. Mỗi năm thì tôi bị đi 2 lần như vậy. Không có gì khác hơn là họ bảo tôi viết một bản kiểm điểm. Tôi viết bản kiểm điểm với nội dung như sau: “Chúng tôi khẳng định rằng chúng tôi vô tội. Chúng tôi là những người có công với đất nước. Mặc dù chúng tôi không đắp được một con đường hay xây được cái nhà, nhưng chúng tôi là những người đã đem mồ hôi, nước mắt, xương máu để đấu tranh cho nhân quyền, tự do, dân chủ cho Việt Nam.”
Còn nói những người có tội, thì chính đảng Cộng Sản Việt Nam là những người có tội. Họ đã hai lần gây thêm thù và bớt bạn. Bằng chứng là năm 1954, họ đã cải cách ruộng đất, cải tạo công thương nghiệp, giết chết hàng triệu người Miền Bắc vô tội. Và lần thứ hai là vào năm 1975, khi chiếm được Miền Nam, họ bày ra tập đoàn, tập thể, thu gom, làm cho người dân Việt Nam bất mãn, kể cả giới xe lôi, xe kéo, nông dân và những trung nông giàu có… đều bị đánh tư sản.
Dân Việt Nam không thể sống nổi nên họ mới bế bồng nhau đi vượt biên, tức xuống thuyền ra ngoài biển để làm mồi cho cá – cũng gần cả triệu người. Chính quyền hiện tại là một chính quyền thối nát, tham nhũng. Những đảng viên, những người chức quyền, họ mới có cái quyền tham nhũng. Còn những người bán rau, dân xe lôi, xe kéo… thì làm gì có chuyện đó. Cho nên chúng tôi mới khẳng định rằng chính quyền nầy, chúng tôi không ủng hộ, không tán thành. Hơn nữa, họ còn bán đảo Hoàng Sa, bán Trường Sa, rồi bán một phần đất liền dọc theo biên giới Việt-Trung gần 70 km2 – gần bằng diện tích của tỉnh Bắc Ninh. Điều đó chứng tỏ họ bán đất, bán đảo, họ hiến dâng như vậy để củng cố địa vị của họ trong Bộ Chính trị. 
Với những điều vừa nêu, chúng tôi khẳng định rằng chúng tôi là người vô tội, còn đảng Cộng Sản Việt Nam mới là người có tội. Vì thế chúng tôi mới yêu cầu họ phải thả chúng tôi vô điều kiện. Chẳng những thế, mà họ còn phải có lời xin lỗi trước quốc dân đồng bào Việt Nam về sai trái của họ để dư luận quốc nội và hải ngọai minh oan cho chúng tôi là những người tù chính trị Việt Nam phải chịu hàm oan suốt hơn 30 năm nay.”
Bản Tuyên Ngôn chỉ cô đọng bằng một câu mà bao gồm tất cả: Dân tộc Việt Nam phải biết thương dân tộc Việt Nam” và Bản Cáo Trạng cũng chỉ bằng một câu: Còn nói những người có tội, thì chính đảng Cộng Sản Việt Nam là những người có tội”. Bản Cáo Trạng đó được cất lên từ một người tù chỉ được tạm tha để chữa bệnh trong một năm và sau đó sẽ phải trở lại nhà giam để thi hành cho xong bản án chung thân. Giữa lòng chế độ bất khoan dung, anh Sương vẫn an nhiên tự tại giống như vị quan tòa đọc phán quyết. Tôi xin nghiêng mình bày tỏ sự ngưỡng mộ, kính phục anh.
Bồ Tát Trương văn Sương đã viên tịch, tôi nghĩ, ngài đã làm xong nhiệm vụ gửi thông điệp qua câu: Dân tộc Việt Nam phải biết thương dân tộc Việt Nam”. (Hết trích)
Nhưng người Việt Nam vẫn chưa biết thương yêu nhau để đồng tâm diệt trừ Quỷ Đỏ. Vì thế, Trời Phật lại phái xuống một sứ giả khác. Đó là Đoàn văn Vươn. Nghĩa là dân tộc muốn “Vươn” lên để thoát khỏi họa Quỷ Đỏ đẩy Con Người xuống số phận cầm thú thì phải “Đoàn Kết”. Đoàn văn Vươn đã dùng súng hoa cải làm pháo lệnh cảnh tỉnh lương tri dân tộc. Các tôn giáo phải quyết tâm “Đoàn Kết! Đoàn Kết! Đoàn Kết!” mới hòng diệt Quỷ Đỏ được! Đạo binh của Trời Phật đã được phái xuống Việt Nam rồi đó! Ấy là những dân oan mất đất mất nhà từ Nam chí Bắc được lãnh đạo bởi những anh hùng tuổi trẻ mà trí nhớ của tôi không thể kể ra hết. Vì kể mà sót một Bồ Tất, một Thiên Sứ thì tôi sẽ phạm tội với Trời, với Phật, với Tổ Tiên.
Kính thưa quý Ngài lãnh đạo các tôn giáo,
Xin quý Ngài hãy dùng quyền uy đạo cao đức trọng của quý Ngài để công khai tuyên bố khởi động cuộc Thánh Chiến “DIỆT QUỶ, TRỪ MA” để“GIỮ NHÀ, CỨU NƯỚC” thì mới mong thoát khỏi nạn Hán hóa. Con là Đặng văn Âu, bút hiệu Bằng Phong, chỉ là một Thằng Mõ đi rao sắc chỉ của Trời, của Phật, của Tổ Tiên đến tai thiên hạ. Con không có đức, không có tài, nên chẳng ai thèm nghe lời con. Con chỉ biết trông cậy quý Ngài. Sách lược, đường lối ra sao để tiến hành Thánh Chiến là do quý Ngài trong các tôn giáo định đoạt, con không dám lạm bàn. Bản thân con  là làm nhiệm vụ Thằng Mõ rao Thánh Lệnh diệt Quỷ rất có nguy cơ bị Quỷ ám hại, nhưng con không sợ, vì con cũng có ĐỨC TIN ở Trời, ở Phật, ở Tổ Tiên.
Duy chỉ có một điều con xin nhắc quý Ngài: Trước hết hãy diệt những con Quỷ đội lốt trà trộn trong đạo binh của quý Ngài. Miền Nam mất là do những con Quỷ đội lốt tôn giáo đó, thưa quý Ngài. Chúng giả danh đệ tử Đức Phật, tông đồ Đức Chúa tài tình vô cùng.
Mời quý Ngài mở đường link dưới đây để chứng kiến tín đồ Đạo Quỷ Hồ Chí Minh đang hành lễ:
Quý Ngài đã nguyện hiến trọn đời mình cho đấng Chí Tôn, cho Đức Chúa Trời, con xin quý Ngài có đầy đủ Từ bi, Bác Ái, Trí Tuệ, Dũng Cảm để ra tay hy sinh cứu vớt dân tộc Việt Nam.
Kính thưa tất cả quý chủ đài phát thanh, báo chí, trang mạng, trang bloggers, trang facebooks,
Tôi đã lấy mạng sống của tôi ra để làm Thằng Mõ rao lệnh Thánh Chiến diệt Quỷ, chỉ xin quý vị vui lòng tiếp tay giúp tôi để tiếng mõ này van dậy khắp toàn cầu: Thánh Chiến! Thánh Chiến! Thánh Chiến! thì loài Quỷ Đỏ ắt phải khiếp sợ mà bỏ chạy. Hiện nay hơn 100 triệu người Trung Hoa Tự Do đang tập hợp nhau xuống đường khắp thế giới để tố giác tội ác Quỷ Đỏ Trung Cộng rồi đó!
Tôi thách thức những tuyên giáo của Quỷ như Nguyễn Khoa Điềm, Tô Huy Rứa, Nguyễn Phú Trọng hay bất cứ ai còn tin tưởng vào kinh thánh “Xã Hội Chủ Nghĩa” dám công khai bác bỏ luận cứ của tôi lên án Cộng sản là tà giáo, là đạo của Quỷ. Đối với bọn bồi bút phục vụ Quỷ vì miếng cơm manh áo thì tôi tha thứ.
HÃY CÙNG NHAU: “DIỆT QUỶ, TRỪ TÀ – GIỮ NHÀ, CỨU NƯỚC”!
Thằng Mõ: Bằng Phong Đặng văn Âu, Mùa lễ TẠ ƠN năm 2013.

Thư kêu cứu khẩn cấp của gia đình thầy giáo Đinh Đăng Định


THƯ KÊU CỨU KHẨN CẤP
Của gia đình Thầy giáo Đinh Đăng ĐịnhKính gửi:
- Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước;
- Các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước có lương tri;
- Các nhân sĩ, trí thức, các tín đồ, tôn giáo và mọi tầng lớp nhân dân yêu chuộng Sự thật – Công lý – Hòa bình;
- Các tổ chức trong và ngoài nước.
Tôi là Đặng Thị Dinh, thường trú tại 214, khối 4, thị trấn Kiến Đức, huyện Đắk’R Lấp, tỉnh Đắk Nông. Cùng các con là Đinh Phương Thảo, Đinh Thúy An, Đinh Thúy Nga xin gửi đến quý vị lời kêu cứu khẩn cấp sau đây:
Chồng tôi, ông Đinh Đăng Định, nguyên là một giáo viên Trung học phổ thông, bộ môn Hóa học, đã bị cáo buộc tội “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo điều 88 Bộ Luật hình sự với bản án “bỏ túi” 6 năm tù giam. Ông đang thụ án tại trại giam An Phước, đóng trên địa bàn tỉnh Bình Dương. Ông bị tù vì lương tâm ông đã dám cất lên tiếng nói trung thực đối với các vấn đề cấp thiết của đất nước. Việc bỏ tù ông là hành vi vi phạm nhân quyền nghiêm trọng của hệ thống chính quyền Việt Nam.
Hiện ông Đinh Đăng Định đang bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối do không được phát hiện bệnh và điều trị kịp thời theo đúng chuyên khoa.
Kính thưa quý ông bà, thưa quý anh chị em,
Với tình trạng sức khỏe đặc biệt nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ông Đinh Đăng Định chồng tôi đã không được điều trị đúng với căn bệnh ung thư hiểm nghèo này. Cụ thể, sau phẫu thuật chồng tôi cần phải hóa trị 8 đợt liên tiếp, mỗi đợt kéo dài 22 ngày. Ngày 4/11/2013, chồng tôi trải qua đợt hóa trị đầu tiên, với thể trạng rất yếu, đã xảy ra các phản ứng phụ của thuốc nhưng đã không được chăm sóc điều trị và đột ngột bị đưa về trại giam mà không có một lời căn dặn thăm hỏi của bác sĩ điều trị. Một lần nữa nhà cầm quyền Việt Nam công khai vi phạm nhân quyền một cách trắng trợn.
Đợt hóa trị lần thứ 2, trại giam đưa ông Đinh Đăng Định nhập viện vào ngày 25/11/2013. Nhưng đến 8h sáng ngày 28/11/2013, trại giam đã phối hợp với bệnh viện đưa chồng tôi trở lại trại giam trong tình trạng ông Định sức khỏe kiệt quệ do vừa truyền hóa chất. Trong quá trình điều trị bác sĩ không hề quan tâm tới tình trạng sức khỏe của bệnh nhân Định.
Ông Đinh Đăng Định đã trải qua 2 lần hóa trị nhưng cả 2 lần đều không hề được tuân theo bất kỳ pháp đồ điều trị nào. Gia đình chúng tôi hết sức bất bình trước việc làm vô lương tâm của ekip bác sĩ điều trị và hành vi vô nhân đạo có hệ thống của nhà cầm quyền. Có thể thấy rằng, hệ thống nhà cầm quyền Việt Nam đang trừng trị những tù nhân lương tâm như chồng tôi một cách thô bạo bằng việc điều trị cầm chừng như trên.
Gia đình chúng tôi khẳng định rằng, cơ sở vật chất trong trại giam không bao giờ đáp ứng đủ để điều trị và chăm sóc một bệnh nhân đang bị ung thư hiểm nghèo như ông Định. Không những vậy, ông Định còn bị trại giam cắt hết toàn bộ thuốc trị bệnh cũng như các loại thuốc bổ cho sức khỏe chồng tôi. Một lần nữa, gia đình chúng tôi vô cùng phẫn nộ trước việc đối xử thô bạo của chính quyền Việt Nam đối với tù nhân lương tâm như chồng tôi.
Gia đình chúng tôi đã làm đơn đề nghị được miễn thi hành án tù vì mắc bệnh hiểm nghèo theo Điều 57 khoản 1, Bộ luật Hình Sự, nhưng trại giam đã trả lời từ chối. Đến ngày 13/11/2013, gia đình chúng tôi tiếp tục làm đơn tạm hoãn thi hành án tù vì bệnh nặng theo Điều 61 và Điều 62 Bộ luật Hình sự nhưng đến nay chưa có hồi âm.
Thưa quý ông bà, thưa quý anh chị em,
Gia đình chúng tôi khẩn thiết gửi lá thư cầu cứu này đến các cá nhân, các tổ chức trên toàn thế giới vì hòa bình, công lý và lòng nhân đạo, xin hãy cùng lên tiếng với chính phủ Việt Nam để ông Đinh Đăng Định có thể về với gia đình và được điều trị theo đúng chuyên khoa. Thời gian cho ông Định không còn nhiều, vì lương tri con người, xin hãy cứu lấy người tù nhân lương tâm nhà giáo Đinh Đăng Định để ông có thể kéo dài sự sống.
Trân trọng cảm ơn quý ông bà, quý anh chị em.
Kính thư,
Đặng Thị Dinh

Nhà văn Võ Thị Hảo: "NGÀY TANG KHỐC CHO DÂN TỘC VIỆT NAM"



'Ngày tang khốc cho dân tộc Việt Nam' 
Nhà văn Võ Thị Hảo 
Theo BBC

Ảnh bên: Hiến pháp mới sửa đổi gạt ra ngoài những quyền lợi quan trọng của dân, theo tác giả 

28/11/2013, ngày mà Quốc hội khóa VI thông qua bản Hiến pháp sửa đổi (HP), với tỉ lệ tán thành gần tuyệt đối 9, 59% đã tiếp nối bữa tiệc mừng kéo dài của một nhóm quyền lợi gần như vô giới hạn, nhưng lại là một ngày tang khốc cho tự do và nhân quyền của người dân Việt Nam.

Tại điều 4 của HP này quy định đặc quyền cho đảng cộng sản VN là lực lượng lãnh đạo xã hội, với chủ nghĩa Mác – Lê nin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng. Theo đánh giá của nhiều chuyên gia trong nước và quốc tế thì đó là một sự thụt lùi hoàn toàn về dân chủ so với HP 1946 cách đây đã gần một thế kỷ bởi chính điều này sẽ biến tất cả những quy định khác về tự do và nhân quyền của người dân VN ghi trong HP và các bộ luật khác trở thành giả hiệu.

Trong lời nói đầu của HP ghi rằng”nhân dân Việt Nam (VN) xây dựng, thi hành và bảo vệ Hiến pháp này”. Điều đó có đáng tin?

Ông Uông Chu Lưu, Phó chủ tịch QH đã trả lời PV báo Tuổi trẻ(ngày ( 29/11/2013): “… quá trình tham gia, quá trình chỉ đạo sửa đổi Hiến pháp thì có thể nói rằng đây là một quá trình thể chế hóa cương lĩnh, cụ thể hóa những điểm lớn, những mục tiêu lớn mà Đảng đã đề ra”. 

Thực tế là người dân có góp ý về dự thảo HP, nhưng đây là HP của QH, dưới chỉ thị trực tiếp của đảng, và HP đã gạt ra ngoài những điều cơ bản nhất để bảo vệ cho quyền lợi nhân dân, chẳng hạn như quyền sở hữu về đất đai, và quy định Đảng Cộng sản (Đảng CS) là lực lượng lãnh đạo xã hội VN như trên. Trong các chương quy định về quyền tự do và quyền con người, nghe có vẻ kêu, nhưng lại chốt đuôi một “thòng lọng” khiến tiếp nối tình trạng lạm dụng và vô hiệu hóa các quyền đó như đã xảy ra lâu nay : “ công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật”.

Người dân VN đã quá cay đắng khổ ải với câu “Theo quy định của pháp luật” này. Nghĩa là, sẽ tiếp tục thảm trạng muôn thuở tạo điều kiện cho nhà cầm quyền ban hành vô số luật và văn bản dưới luật trái HP để hạn chế quyền của người dân, tạo lợi ích cục bộ và kẽ hở cho tham nhũng, tiếp tục ưu tiên những tập đoàn, doanh nghiệp độc quyền thụt két nhà nước hàng tỷ USD, đẩy VN tới bên bờ vực của sự vỡ nợ khốn đốn khi nợ công đến nay đã vượt 95% GDP, có người cho rằng là 105%, (ngưỡng an toàn là dưới 60%) nếu tính cả phần nhà nước bảo lãnh cho Vinashin như thực tế đã diễn ra ngày một trầm trọng nhưng trong HP vẫn quy định “doanh nghiệp nhà nước là lực lượng chủ đạo…”.

Chủ nhiệm UB Pháp luật của QH Phan Trung Lý nhận định, việc ban hành các văn bản hướng dẫn không đảm bảo nhiều yếu tố về thời hạn, tính hợp hiến, tính hợp pháp, tính thống nhất của hệ thống pháp luật, quy trình, thủ tục ban hành văn bản cũng bị vi phạm. Việc này ảnh hưởng trực tiếp đến quyền, lợi ích hợp pháp của cá nhân, tổ chức, làm giảm hiệu quả hoạt động quản lý nhà nước, làm mất ý nghĩa thực tiễn của các văn bản pháp luật. Không chỉ ban hành chậm, trong số 1.761 văn bản của Bộ trường, Thủ trưởng cơ quan ngang bộ, đã có 223 văn bản có dấu hiệu vi phạm…, không đảm bảo tính hợp hiến, hợp pháp, tính thống nhất của hệ thống pháp luật…Trong một số trường hợp là do lợi ích cục bộ của bộ, ngành (theo Đầu tư và chứng khoán, 22/10/2013).

Tình trạng vi hiến của các Bộ ngành và vô số tổ chức, cá nhân nắm quyền lực khác đã diễn ra kể từ khi có mặt thể chế độc tài, ngày càng nghiêm trọng và không thể khắc phục được, dù ở các bộ ngành đều có những bộ phận phụ trách pháp chế. Vi hiến là một tội rất nặng, mang tính bất tuân luật pháp và phá hoại đất nước, nhưng những người soạn và ban hành những văn bản vi hiến, phạm luật lại không hề hấn gì, vẫn ngang nhiên tồn tại, vi hiến và thăng tiến tiếp. Biết tình trạng đó, nhưng HP này vẫn bỏ ra ngoài đề xuất về cơ chế bảo hiến, chẳng hạn như Tòa án HP, nghĩa là các tổ chức và cá nhân có quyền lực cứ tiếp tục vi phạm khi họ muốn.

'Dung dưỡng tham nhũng'
 
Ảnh bên: Hiến pháp tiếp tục mở đường cho tham nhũng nhà nước lộng hành, theo tác giả

Thực tế đã chứng minh, môi trường thể chế ấy đã sinh ra và dung dưỡng vô số những kẻ lạm dụng – tham nhũng. Đó là loài “đỉa – người” đang hút kiệt xương máu của nhân dân.

Theo báo cáo của Viện kiểm sát nhân dân Tối cao, việc xử lý hành vi tham nhũng cẫn còn tình trạng lạm dụng để xử lý kỷ luật hành chính, không khởi tố vụ án, đình chỉ vụ án. Tham nhũng trong các cơ quan tư pháp cũng diễn ra nghiêm trọng, chiếm 10% các vụ án tham nhũng đã phát hiện trong toàn quốc (kể từ 1/10/2010 đến 30/4/2013) .

Theo một khảo sát quốc tế trong năm 2011, người lao động thu nhập thấp (dưới 2 đôla/ngày) chiếm 18,2% dân số VN (16,1 triệu người), người lao động thu nhập 5 đôla/ngày chiếm đến 70,4% dân số (63,1 triệu người). Tổng số khoảng 79,2 triệu người so với khoảng 89,2 triệu dân tại Việt Nam, theo TBKTSG Online.

Số dân nghèo ấy cho đến năm 2013 thì càng kiệt quệ thêm do khủng hoảng kinh tế, do bất ổn kinh tế với hàng chục ngàn doanh nghiệp phá sản, ngừng kinh doanh mỗi năm và do thất nghiệp, đặc biệt do lũ lụt gây ra bởi thiên tai và thủy điện xả lũ “hủy diệt” nhiều mạng người và tài sản, môi trường sống của người dân. Trong khi đó, giá của các mặt hàng độc quyền như điện, xăng dầu, giáo dục, y tế, dịch vụ, các loại phí, lệ phí đều tăng phi mã.

Đã thế trên đầu mỗi người dân, tỉ lệ nợ công cũng tăng vụt. Tính đến ngày 24/11/2013, mỗi người dân VN, kể cả đứa trẻ mới sinh ra, cũng phải gánh trên vai mình hơn 18.000.000đ nợ cho một chính phủ hoạt động kém hiệu quả và để tham nhũng tràn lan, ở mức một trong những nước đứng đầu thế giới về chỉ số tham nhũng.

Theo TS Vũ Quang Việt- nguyên Vụ trưởng vụ Tài khoản Quốc gia của cơ quan thống kê Liên hiệp quốc, thì nợ công VN lên tới 105% GDP, vượt xa so với con số báo cáo của CP và vượt xa ngưỡng an toàn(65%) cho một nền kinh tế, vẫn theo TBKTSG Online.

Cứ 3 tháng, người dân VN, thông qua ngân sách quốc gia, lại oằn lưng trả khoảng 1 tỉ USD tiền nợ công thay cho những kẻ “hút máu” của đất nước. Trong đó, khối doanh nghiệp nhà nước, được ưu đãi mọi cơ hội từ cơ chế, sự độc quyền, vốn…đã đem lại những khoản nợ khổng lồ.

Báo cáo của nhóm chuyên gia trong Ủy ban kinh tế của QH kết luật rằng khu vực DNNN “có quy mô lớn nhưng hoạt động kém hiệu quả đã góp phần kéo dài giai đoạn suy thoái kinh tế của Việt Nam hiện nay”.


Thế nhưng những con nợ kếch xù ấy vẫn được QH ưu đãi tiếp trong HP “DN nhà nước giữ vai trò chủ đạo”.

Không đáng ngạc nhiên

Ảnh bên:Tỷ lệ tán thành cao vì Quốc hội là của Đảng, theo tác giả 

Tỉ lệ tán thành thông qua HP gần như tuyệt đối ấy không đáng ngạc nhiên. Nó đã được “cài đặt” từ trong thành phần của QH, khi hơn 90% Đại biểu Quốc hội (ĐBQH) là đảng viên cộng sản, và hầu hết đều đang nằm trong hoặc dính dáng tới hệ thống quyền lợi của bộ máy thể chế hiện tại. Họ chọn bỏ phiếu ưu tiên cho quyền lợi mình và nhóm mình.

Có thể thấy rõ, HP độc đảng là bấu víu sống còn của hệ thống tham nhũng VN. Để tha hồ tham lam, cấu kết cướp bóc và hành ác với dân bằng mọi giá để thu lợi riêng, để không phải chịu trách nhiệm về bất cứ việc gì, họ phải bằng mọi giá có được một HP hỗ trợ cho thể chế khiếm khuyết bằng mọi giá. Những tiếng nói trung chính trong QH cực kỳ hiếm hoi và bị át đi bởi dàn đồng ca rầm rộ cho quyền lợi riêng, quyền lợi nhóm mà đi ngược lại quyền lợi của nhân dân và đất nước.

Khi HP ấy được thông qua, đó là lúc tiếng kèn xung trận của lũ tham nhũng, dối trá, vô trách nhiệm, bán nước, tàn hại đất nước cũng vang lên chói tai, cố tình át tiếng khóc và tiếng kêu của hàng chục triệu dân lương thiện.

Khi đó sẽ tiếp tục là tháng năm dằng dặc của những người nông dân bị cướp đất, là những đêm đen tham nhũng, những lãnh đạo thụt két công quỹ, tiếp tục những doanh nghiệp nhà nước độc quyền bóp chết những doanh nhiệp tư nhân, tiếp tục sự tăng giá vô tội vạ nhằm vét máu mỡ của dân để chi tiêu vô độ, những dự án ma, những kẻ rút ruột hàng ngàn hàng ngàn tỉ, của nạn nhà chức trách kết hợp côn đồ ăn hiếp dân lành, là nạn suy đồi đạo đức và văn hóa, là nạn bằng giả tràn lan, vô số người hành nghề y tế đợi dân ốm đau để xâu vào moi móc tiền bạc như giống diều quạ ăn trên xác chết…

Đó sẽ là bản trường ca như nhiều người đã nhận định: cả VN chỉ có một Tổng biên tập là Ban tuyên giáo trung ương” nên sự thật lại tiếp tục bị bưng bít, tiếp tục vô số vụ oan án vì bức cung ép cung , chạy án và án bỏ túi. Và những “trái bom nước” sẽ tiếp tục nổ trên đầu người dân, mà những kẻ vận hành điềm nhiên một tay tận diệt rừng quốc gia, một tay bỏ tiền vào túi riêng, một tay “bấm nút bom nước nổ” giết hàng loạt dân và tận diệt tài sản, môi trường sống của họ mà không thèm báo trước để họ chạy tìm đường sống nhưng vẫn được nhà chức trách bảo kê bằng câu “xả lũ đúng quy trình”.

Không phải không tiên liệu trước điều này, nhưng những ai còn chưa vô cảm, còn quan tâm đến tương lai đất nước vẫn không thể không thêm một lần chít chiếc khăn tang khốc cho tự do và nhân quyền của người VN. 

'Đỉa – người, thể chế' 

Ảnh bên: Hơn 90% dân số Việt Nam 'đang chưa chọn' là Đảng viên CS 

Làm sao có thể không buồn đau khi chính HP này đã khước từ thời cơ tránh cho VN họa ngoại xâm, nguy cơ nội loạn, diệt trừ được loài đỉa – người tham nhũng đang đeo bám hút máu trên cổ người dân VN để làm lành mạnh thể chế?!

Làm sao không là tang khốc cho đất nước, trước việc kéo dài những “lỗi hệ thống, lỗi thể chế” dẫn tới hàng trăm hàng ngàn con đỉa – người kếch xù đeo bám vĩnh viễn hút máu trên cổ người dân?!
Loài đỉa thật chỉ hút máu no thì tự rơi xuống, chúng chỉ kiếm máu đủ nuôi bản thân chúng mà thôi. Nguy hại hơn, những con đỉa – người đó hút máu không biết thế nào là no chán, chúng không ngơi tích trữ hàng kho máu, hồ máu, sông máu cho lũ con cháu nhiều đời sau.

Chúng hút máu no kễnh mà không rụng xuống, vì chúng đã biến thành “ma cà rồng” và được nâng đỡ bảo vệ bởi những khiếm khuyết thể chế.

Và ngay cả so sánh những kẻ đó với ma cà rồng cũng là xúc phạm cả ma cà rồng, vì ma cà rồng dù ác nhưng cũng chỉ hút máu đủ no nuôi thân chúng trong vài ngày rồi đến lúc đói lại mới lại đi hút máu tiếp.

Điều gây phẫn nộ đối với người VN là có cơ sở từ công lý đương nhiên. HP không có quyền loại trừ sự tồn tại của Đảng Cộng sản hoặc ép buộc một nhóm người nào đó từ bỏ chủ nghĩa Mác – Lê nin, nhưng tuyệt đối không được phép quy định quyền lãnh đạo độc tôn của đảng Cộng sản hay bất kỳ đảng phái khác, vì ngoài đảng này, HP không được tước đoạt quyền bình đẳng của hơn 90% người VN khác.

Hơn 90% người VN này hiện đang chưa chọn là đảng viên Cộng sản, không lựa chọn chủ nghĩa Mác – Lê nin làm nền tảng, vì thế, không có lý do gì lại chấp nhận sự lãnh đạo độc tôn của đảng cộng sản. Nhiều người trong số họ có thể không biết đến HP, nhưng họ biết thực tế nhỡn tiền rằng, ngay cả những nước vốn là cái nôi kếch xù của cộng sản như Đông Đức, Liên Xô và khối Đông Âu, sau khi theo đuổi chủ nghĩa này trong hơn nửa thế kỷ, cũng đã phải ghê sợ từ bỏ ngay từ thập kỷ 90 của thế kỷ trước.


'Chờ Quốc hội thật'

Bởi vậy mới càng đau xót rằng, người VN dù đã đổ bao xương máu để dựng lên và nuôi dưỡng thể chế này, nhưng chưa bao giờ có được một thành phần QH đủ khách quan và công bằng. Muốn có một QH “sạch” như vậy, ngoài việc được ứng cử và bầu cử một cách tự do và dân chủ không giả hiệu, họ phải khước từ mọi chức vụ trong các cơ quan công quyền…. Đây là điều tối thiểu phải có đối với một QH – nghị viện đúng nghĩa, mà HP Mỹ và nhiều nước phát triển trên thế giới đã quy định và bảo vệ như con ngươi của mắt mình:

“Không một Thượng nghị sĩ nào hoặc một Hạ nghị sĩ nào trong suốt nhiệm kì của mình, có quyền được bổ nhiệm giữ một chức vụ hành chính nào thuộc thẩm quyền Hiệp Chúng Quốc sẽ được thành lập sau này, và có một số lương bổng sẽ được tăng gia trong nhiệm kì đó; và không một người nào đã giữ bất cứ một chức vụ nào trong chính phủ Hiệp Chúng Quốc có quyền được là một nhân viên của bất cứ viện nào trong hai viện, trong khi hãy còn giữ chức vụ trong chính phủ, theo Phụ bản 1: Hiến pháp của Hợp chủng quốc Hoa kỳ ngày 4/3/1789.

Tu chính án Hiến pháp Hợp chủng quốc Hoa Kỳ cũng quy định: “Nghị viện sẽ không thảo một đạo luật nào để thiết lập một tôn giáo hoặc để cấm đoán tự do tôn giáo; để hạn chế tự do ngôn luận hoặc tự do báo chí; hoặc để hạn chế quyền của dân chúng được hội họp ôn hòa và đưa lên chính phủ các điều thỉnh cầu bày tỏ những nỗi bất bình của họ”.

Từ ngày lập quốc đến nay, VN đã luôn bỏ qua điều kiện tối thiểu này nên dẫn tới một QH mà theo đánh giá của nhiều chuyên gia là sau khi thông qua HP 2013 đã “có tội với người dân và đất nước VN”.

Những quy định được nhiều người bất bình cho là “cưỡng đoạt” quyền lợi của nhân dân” trong HP mới đã ngay lập tức gây ra một làn sóng phản đối mạnh mẽ trên mạng truyền thông xã hội trong và ngoài nước, dù còn nằm trong đe dọa của Nghị định 72 và Nghị định 174/2013/NĐ-CP – hai Nghị định được ban hành dồn dập gần đây mà nhiều luật gia và Tổ chức nhân quyền, Hội Văn bút quốc tế …và nhiều nước cho là vi hiến, ngược lại những cam kết quốc tế về tự do ngôn luận và quyền con người.

Bên cạnh đó, một “Hội những người phản đối HP mới” đã được thành lập và ngay lập tức có tới hơn 1.000 thành viên được công bố công khai trên mạng Internet. 


'Dân mạnh hơn súng'

Nhiều nhân sĩ trí thức và những người ủng hộ cũng đã đưa ra “Bản tuyên bố phản đối HP mới”:

“… Như vậy, Quốc hội khóa XIII đã tự chứng tỏ không đại diện cho nhân dân và phải chịu trách nhiệm trước lịch sử và dân tộc; hiến pháp này không thật sự là hiến pháp của nhân dân và người dân có thể sử dụng quyền bất tuân dân sự của mình…”.

Bản tuyên bố này yêu cầu Đảng, CP và QH tôn trọng quyền tự do dân chủ của nhân dân, không để cho những quy định dưới HP vô hiệu hóa những quyền này và làm mọi việc để sắp tới có một cuộc bầu cử QH trung thực, đồng thời kêu gọi những người có lương tri trong giới cầm quyền cùng nhân dân cả nước, kiều bào nước ngoài”tiếp tục phát huy truyền thống yêu nước kiên cường, đoàn kết và hợp sức đấu tranh bằng các phương thức ôn hòa để thực hiện các quyền con người và quyền công dân của mình, để thúc đẩy tiến trình cải cách chính trị nhằm đưa đất nước ra khỏi khủng hoảng và lạc hậu, phát triển bền vững và bảo vệ vững chắc chủ quyền quốc gia”.

Người VN biết 28/11/2013 là ngày tang khốc cho tự do và nhân quyền VN, nhưng là để lương tri người người tiếp tục tỉnh thức, để không ngã lòng và tiếp tục kiên trì cho lẽ sống cùng chung tay phấn đấu cho công lý và bình đẳng cho mọi người VN.

Đương nhiên lịch sử sẽ ghi nhớ và phán xét về trách nhiệm của họ trước Tổ quốc, trước nhân dân vì đã chối bỏ mệnh lệnh của thời đại, tiếp tục tước đoạt thời cơ cho nhân dân VN có được một thể chế lành mạnh hợp tự nhiên, đã được quy định ngay trong Tuyên ngôn độc lập và HP 1946.

Bằng việc tiếp tục đặt cho mình vị trí độc tôn, qua HP và lần 'sửa mà không đổi' này, đảng cộng sản VN cũng đã tự triệt tiêu mọi cơ hội cho chính đảng này tự cắt bỏ những khối ung thư trong cơ thể mình để thoát khỏi tình trạng nguy ngập toàn diện hiện nay và để có năng lực cạnh tranh.

Nên nhớ, gươm súng là một sức mạnh, nhưng lịch sử loài người đã chứng tỏ lòng dân cuối cùng cũng mạnh hơn gươm súng.

Nội dung bài viết không phản ánh quan điểm của Quê Choa.
Nguồn: Quê Choa & BBC