Xin cô đừng gào lên trên biển Đài Loan như thế
Đặng Huy Văn (Danlambao) - Ngày 4/11/2013, ông Nguyễn Thanh Chấn, quê tại làng Me, xã Nghĩa Trung, huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang, người lĩnh án tù chung thân sau khi thi hành án 10 năm, đã được tòa án nhân dân tối cao (TANDTC) cho ra tù và chở về tận nhà. Năm 2003, ông Chấn đã bị công an tỉnh Bắc Giang, bằng mọi hình thức tra tấn, nhục hình, bức cung, ép cung để lấy thành tích “phá án nhanh”, quy bằng được cho ông tội “giết bà Hoan một người cùng làng để cướp của, giết người và hãm hiếp”. Đầu năm 2004, ông Chấn đã bị TANDTC tại Hà Nội xử phúc thẩm y án sơ thẩm của tòa án nhân dân tỉnh Bắc Giang là tử hình, nhưng có bố là liệt sĩ nên giảm xuống chung thân, mặc dù tại hai phiên xử sơ thẩm và phúc thẩm, ông Chấn đều không nhận tội. Suốt 10 năm trong tù, ông Chấn và gia đình đã nhiều lần làm đơn kêu oan đến rất nhiều cơ quan địa phương và trung ương nhưng đều không được giải quyết. Mười năm oan khuất đó đã làm cho các con của ông Chấn phải bỏ học dở dang vì búa rìu dư luận, công việc làm ăn kinh tế của gia đình vắng ông đã hoàn toàn bị đình trệ. Vợ ông , bà Nguyễn Thị Chiến vừa lam lũ nuôi con, vừa làm đơn đi nhiều nơi kêu oan cho chồng đến kiệt sức. Nhưng suốt 10 năm ròng, mọi cánh cửa công lý của một nước “vạn lần dân chủ hơn tư bản” từ trung ương đến địa phương đều đã bị đóng sập trước mặt bà Chiến!
Nguyễn Thị Quyền - Con gái ông Nguyễn Thanh Chấn - Hình SoHa |
Xin cô đừng gào lên trên biển Đài Loan như thế
(Gửi Nguyễn Thị Quyền, con gái ông Chấn đang lao động tại Đài Loan)
Xin cô đừng gào lên trên biển Đài Loan như thế!(1)
Làm dân Đài Loan sẽ “hiểu nhầm” đảng cộng sản thì sao
Nỗi oan của ông Chấn bố cô chẳng qua cũng chỉ là “giọt nước”(2)
Sao so được “công ơn trời biển” của đảng ta với dân tộc đồng bào?
Quốc Hội VN họp đã giành cả buổi để thảo luận về ông Chấn(3)
Là con gái yêu của ông mà cô không cảm thấy “tự hào” sao?
Ông Chấn bị oan, nhưng còn có biết bao người bị oan nữa
Cả vạn lương dân bị bắn oan, mà có ai nhắc đến đâu!(4)
Bố cô bị án chung thân nhưng còn được đưa ra “xét xử”
Còn hồi CCRĐ người bị án tử hình chỉ là mệnh lệnh suông
Nghe nói lệnh truyền xuống từ một nơi xa xôi ngoài lãnh thổ
Oan khiên chồng oan khiên từ “trên trời, đâu phải tự trung ương”!
Họ bắn bác tôi, một thầy giáo hiền lành, một công dân gương mẫu
Bắt chúng tôi đứng xem ông bác thân yêu tim phọt máu óc trào!
Tôi nhắc lại để cô hiểu được rằng đảng ta ngày nay có khác
Cũng là họ trước đây nhưng giờ “không ác đến thế đâu”!
Nghe nói trong kỳ họp tới, Quốc Hội ta sẽ đưa ra “thảo luận”
Về các vụ án oan như Điếu Cày, Cù Huy Hà Vũ, Lê Quốc Quân…
Vì chính phủ ta nay đã là “thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền LHQ”
Lẽ nào lại bắt giam tràn lan những người đòi các quyền sống của công dân?
Nhưng đảng nói, Quốc Hội mở diễn đàn, chỉ để tuyên truyền thôi cô ạ
Việc bố cô bị ép cung, bức cung, nhục hình là lỗi của điều tra viên
Ai sẽ ra làm chứng cho bố cô để buộc các điều tra viên nhận tội?
May mẹ cô tìm ra hung thủ, nếu không, bố cô vẫn oan khiên!
Từ nay cô đừng bao giờ gào lên trên biển Đài Loan như thế nữa!
Cô có thương mẹ cha thì hãy chăm làm để tranh thủ kiếm thêm tiền
Vì theo ông TBT thì “đất nước mình hết thế kỷ này sẽ ra sao chưa ai rõ”
Còn các vụ án oan sai thì càng gào to, chúng sẽ càng phát triển thêm lên!
Nếu có thời gian, các cô hãy gắng đến thăm Miêu Lật, Đồng La một chuyến
Có sách viết rằng “cha già của dân tộc ta” cũng là người sắc tộc Khách Gia (5)
Tôi không tin vì thiếu xét nghiệm ADN, nhưng đã ở Đài Loan thì nên đến
Và thắp nén nhang cho “tổ tiên”, vì nhỡ may đó là nhà thờ tổ của “cha”?
Tôi thương bố cô lắm, đã coi ông như người em trai của tôi lúc bé
Vào năm 1972, khi trường tôi sơ tán về Việt Yên, bố cô mới lên mười
Đã phải đi chăn bò, bắt cá mò cua, nhặt thóc lép để phụ thêm giúp đỡ mẹ
Và ông rất hiền, biết vâng lời nên chẳng ai ngờ ông chỉ còn mình mẹ, cô ơi!
Ở bên đó, các cô chớ có bắt chước dân Đài Loan đòi nhân quyền, dân chủ!
Mà về Việt Nam lại gian nan mọi bề như chị Trần Thị Nga ở Hà Nam (6)
Phải “gắng học cách sống” của dân Bắc Triều Tiên và Trung Cộng
Vì họ cũng như ta “vạn lần dân chủ hơn tư bản” tại Đài Loan!
Tôi thân chúc cô sớm có đủ tiền để về thăm anh em và bố mẹ
Khi về đến Làng Me dù quá vui, cô cũng đừng nên lần nữa gào lên
Hãy đợi đến ngày nước non đạt được niềm vui chung của toàn dân tộc
Lúc đó hãy gào vang trời cho hả bao nhiêu năm đã sống khổ tủi ưu phiền!
Hà Nội, 29/11/2013