Lại vẫn là những nghịch cảnh



Phương Bích - ...Sang đông rồi. Ban đêm ngoài trời rất lạnh. Cứ nghĩ mấy chục con người ăn ngủ trong những cái lều rách nát này, khó mà tưởng tượng nổi nó đang diễn ra ngay giữa thủ đô. Tôi không muốn chỉ có chê mà không có khen, nhưng quả là khen không nổi...

*

Hôm trước chị Hiền Giang (nick Sông Quê) bảo:

- Có người nhờ gửi cho dân oan ở vườn hoa 10 ký lạc rang!

Tôi nhăn nhó:

- Sao không gửi luôn đến cho họ mà còn phải qua mình? 

Chị Hiền Giang tặc lưỡi: 
- Thì họ không đến được mới nhờ mình chứ!

Chiều thứ sáu tôi đạp xe qua vườn hoa, ghé vào hỏi xem họ có bao nhiêu người. Nhìn dãy lều lợp bằng các loại ni lông mới nghĩ, ngày xưa còn bảo: Quan thì xa, Bản nha thì gần. Nay dân oan đến cắm lều sát tận nách Quan, bấy lâu nay vưỡn chả được Quan đoái hoài tới.

Trước mấy cái lều này giăng ở dưới gốc cây gần giữa vườn hoa. Chắc thấy nhếch nhác quá nên giờ bị đuổi dạt vào mé cuối vườn hoa. Thấy anh cảnh sát đứng đó, tôi hỏi sao phường không kiến nghị lên cấp trên, giải quyết cho họ đi chứ, ai lại để dân ở nhếch nhác thế này sao được? Xấu mặt quá.

Anh cảnh sát miệng phả ra men bia hay rượu gì đó, bảo trên không giải quyết, đuổi người ta đi đâu bây giờ? Mà đây có phải là chỗ khiếu kiện đâu?

Nghĩ cũng phải, lù lù trước mặt Quan bao năm nay, Quan còn chả xấu hổ, đâu đến lượt lính tráng muối mặt? 

Ban đầu dân oan còn nghi ngại, sau thấy bảo có người gửi cho lạc rang thì mừng lắm, ngại ngần bảo nếu có gạo thì cho bà con một ít. Tôi về nói với chị Hiền Giang: chị ơi, họ xin gạo đấy!

Ban đầu tôi nghĩ chỉ mua 10 ký thôi, nhưng chị Hiền Giang bảo: 30 người, mỗi người 3 lạng gạo thì ăn được mấy bữa? Thế là sáng nay hai chị em lóc cóc đạp xe ra chợ gạo ở bốt Hàng Đậu, mua 60 ký gạo, nhờ nhà hàng chuyển đến vườn hoa cho bà con. Thấy bảo gạo làm từ thiện, bà chủ cửa hàng chép miệng bảo: cũng khổ! 

Tôi chụp ảnh post lên facebook, để làm yên lòng những người bạn hảo tâm. Quên không chụp cái bịch đựng lạc. Cảm ơn những người bạn hảo tâm nhá. 

Hôm nay vườn hoa lại mọc thêm mấy cái lều. Đứng hỏi chuyện bà con mà mấy bà người Hà Nội cứ "nhanh nhanh chậm, chậm" - dạy nhau nhảy Tango sát bên cạnh mình. Khổ! Thiếu gì chỗ nhảy nhót mà cứ phải lôi nhau ra ngay sát chỗ người ta ăn ở nhếch nhác thế này? Mình bảo mấy chị mấy bác dân oan, rằng chính phủ có văn bản các loại mà còn chả giải quyết được gì, thì chúng tôi cũng bó tay thôi. Thôi thì đành biết vậy, còn giúp được đến đâu hay đến đó.

Lúc dân oan cảm ơn ông chở gạo, ông ấy bảo: cảm ơn mấy bà này chứ cảm ơn gì tôi? Hu hu, thế thì cũng cảm ơn những người đóng góp ấy, chứ cảm ơn gì chúng tôi? 

Trước đó một chị than với tôi trên facebook:

“Phương Đăng Bích ơi, mình rất thương dân oan, nhưng đấu tranh kiểu đấy thì muôn đời cũng chẳng giải quyết được, chỉ tốn sức và của cải thôi”

Nói vậy nhưng chị vẫn gửi tôi năm trăm ngàn, nhờ tôi mua gì đó cho bà con.

Sang đông rồi. Ban đêm ngoài trời rất lạnh. Cứ nghĩ mấy chục con người ăn ngủ trong những cái lều rách nát này, khó mà tưởng tượng nổi nó đang diễn ra ngay giữa thủ đô. Tôi không muốn chỉ có chê mà không có khen, nhưng quả là khen không nổi.

CHÙM ẢNH CHỤP Ở VƯỜN HOA LÝ TỰ TRỌNG NGÀY 22 VÀ 24/11/2013