Gửi Nguyễn Phú Trọng



Mã Viện xưa đóng cọc đồng đâu nhỉ
Mấy ngàn năm xin hỏi đã nhổ chưa?
Nay Cận Bình lại chôn thêm cọc sắt
Đại Việt ơi nhục nhã đến bao giờ?

Dàn khoan đâu chỉ đóng vào đất mẹ
Chẳng phải dầu
Chẳng phải chút biển sâu,
Nếu không bởi cái “Công Hàm” chết tiệt
Ắt cũng vì hòa ước ở Thành Đô!

Mất Nam Quan
Mất Tục Lãm
Mất trăm ngàn nơi khác
Mất Biển Đông…
Sao có thể làm ngơ?
Rước cựu thù tới khẩn hoang, đào mỏ
Đưa gái ngoan cho quân giặc làm vui!

Dân còng lưng để nuôi quân, nuôi Đảng
Mà giang sơn cứ lần lượt mất dần,
Chưa mở miệng đã có thằng bóp họng
Mở mắt ta một bước gặp dân oan!

Ồ hay thật vẫn còn bầy vô cảm
Vẫn “muôn năm” vẫn “kiên định đến cùng”
Giặc đâu hẵn ở bên kia bờ cõi
Thiếu chi quân vẫn “dạ dạ, vâng vâng”!

Cọc đồng xưa, nay khác là cọc sắt
Đóng vào tim mấy chữ “tốt”, chữ “vàng”
Đóng vào miệng lũ sâu dân mọt nước
Để giang sơn mãi tụt dốc không phanh!

Hưng Đạo ơi, xin Người về cứu giúp
Để cháu con bớt thẹn với tiền nhân,
Kẻo mai mốt giang sơn thành châu quận
Người có về còn đâu chỗ nương thân!

Sài Gòn, 12/2014.