“…Cái gì cần đến thì nó cũng đã đến. Câu hỏi quan trọng nhất
bây giờ là cái gì sẽ xảy ra tiếp theo? Đảng cộng sản Việt Nam đã chết. Ai sẽ là người khai tử
cho nó? Sứ mệnh lịch sử này phải có người đứng ra đảm nhận. Và có lẽ tốt nhất,
phải là một người trong nội bộ đảng đứng ra làm việc đó…”
Hội nghị Trung ương Đảng cộng sản lần thứ 7 vừa kết thúc. Nội dung
trong hai bài phát biểu khai mạc và bế mạc đại hội vẫn giống nhau như bao lần
khác. Cái khác nhau duy nhất trong hội nghị này khiến dư luận không ngớt bàn
tán là việc bầu bổ sung thêm hai nhân vật mới vào Bộ chính trị, cơ quan quyền lực
nhất của Đảng cộng sản. Hai nhân vật được Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đề cử và
vận động vào bộ chính trị, đồng thời là hai người đứng đầu Ban Nội chính và Ban
Kinh tế đảng vừa mới tái lập: Nguyễn Bá Thanh và Vương Đình Huệ đã không nhận
được sự tín nhiệm của 175 vị Ủy viên trung ương Đảng. Hai khuôn mặt mới và
trung dung đã thế chổ cho hai vị là ông Nguyễn Thiện Nhân và bà Nguyễn Thị Kim
Ngân.
Dư luận cho rằng phe bảo thủ và giáo điều đứng đầu là ông Tổng Trọng
đã thất bại thảm hại trước các phe nhóm lợi ích. Điều này thì có lẽ ai cũng hiểu,
chỉ một người không hiểu là cụ Tổng. Chủ nghĩa cộng sản của Mác-Lê đã chết từ
lâu, đảng cộng sản chỉ là tấm bình phong cho các nhóm lợi ích thao túng đất nước.
Thế nhưng cụ Tổng vẫn hy vọng và cố gắng phục hồi sức mạnh và uy tín cho Đảng,
cụ cố làm cái việc “đội đá vá trời” là quay ngược lại bánh xe của lịch sử. Cụ
có công lớn với nhân dân qua hội nghị này là đã đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp
cách mạng của đảng cộng sản sau 68 thành lập và lãnh đạo đất nước. “Chỉnh đốn đảng”
chỉ còn là một câu chuyện tiếu lâm thời cộng sản. Những người cộng sản trung
kiên với cụ Tổng chắc sẽ đau buồn nhưng không còn cách nào khác là phải chấp nhận
sự thật. Cụ đã làm tất cả những gì có thể, thậm chí hy sinh cả sự nghiệp chính
trị của mình cho nỗ lực cuối cùng này và cụ đã thất bại.
Cũng tiếc cho hai người khá nổi tiếng và có năng lực phải dừng cuộc
chơi lẫn sự nghiệp của mình tại đây: ông Nguyễn Bá Thanh và ông Vương Đình Huệ.
Sai lầm lớn nhất của hai ông là đã chọn sai đường vì ủng hộ cho sự nghiệp “chỉnh
đốn đảng” của cụ Tổng với bí danh đã nổi tiếng từ rất lâu là “lú”. Chẳng lẽ hai
ông không tin vào sự nhìn nhận và đánh giá của người dân Hà Nội về cụ Tổng? Chẳng
lẽ ông Nguyễn Bá Thanh lại ngây thơ tin rằng mình sẽ chống được tham nhũng? Ai
tham nhũng? Chưa gì ông đã đòi “hốt, hốt hết”, nhưng mà hốt ai? Ai hốt? Cuối
cùng thì ông chưa kịp hốt họ thì họ đã hốt ông trước. Chắc giờ này ông đã kịp
hiểu họ là những ai? Đáng buồn và thất vọng vì ngay cả những người đã thành
công như ông mà viễn kiến về chính trị lại yếu kém đến như vậy.
Cùng với sự thất bại của cụ Tổng và Bộ chính trị trong việc áp đặt
các nhân sự theo nguyên tắc “tập trung dân chủ” trong đảng từ trước đến nay thì
việc không bỏ phiếu cho hai ông Thanh và Huệ của các vị Ủy viên trung ương đảng
có thể xem như là một cuộc “đảo chính” nội bộ rất ngoạn mục. Thật ra không phải
trong hội nghị 7 này thì các Ủy viên trung ương đảng mới “nổi loạn” mà ngay cả
trong hội nghị 6 họ cũng đã làm việc đó bằng cách không bỏ phiếu kỷ luật “đồng
chí X” dù Bộ chính trị đã thống nhất 100% là phải kỷ luật. Có dư luận cho rằng
các Ủy viên trung ương đảng đều là phe của đồng chí X nên họ phải chống lại cụ
Tổng, người đứng đầu phe đối lập. Điều này cũng có lý nhưng mọi chuyện không
đơn giản như vậy. Không có gì chứng minh rằng tất cả những Ủy viên trung ương đảng
bỏ phiếu chống lại cụ Tổng đều là phe của đồng chí X. Vậy lý do gì khiến họ
hành động như vậy? Lý do sâu xa và thầm kín, theo tôi đó là “mong muốn và khát
khao thay đổi”. Một trật tự cũ, với những tư duy lạc lõng như cụ Tổng đã làm thất
vọng toàn thể nhân dân và với cả các vị Ủy viên trung ương đảng. Khát khao thay
đổi để có thể sống như những con người văn minh là mong muốn lớn nhất của người
dân hiện nay và họ sẵn sàng chấp nhận mọi sự thay đổi dù nhỏ nhoi. Việc một người
từng du học tại Mỹ, vốn là một trở ngại để gia nhập hàng ngũ lãnh đạo chóp bu của
đảng trước đây thì nay lại trở thành lựa chọn hàng đầu của các Ủy viên trung
ương đảng. Ông Nguyễn Thiện Nhân đã được chọn ngay từ vòng đầu với một tỉ lệ ủng
hộ rất cao. Bà Nguyễn Thị Kim Ngân, một khuôn mặt ôn hòa cũng được các Ủy viên
trung ương đảng lựa chọn ở vòng hai.
Cái gì cần đến thì nó cũng đã đến. Câu hỏi quan trọng nhất bây giờ
là cái gì sẽ xảy ra tiếp theo? Đảng cộng sản Việt Nam đã chết. Ai sẽ là người khai tử
cho nó? Sứ mệnh lịch sử này phải có người đứng ra đảm nhận. Và có lẽ tốt nhất,
phải là một người trong nội bộ đảng đứng ra làm việc đó. Đây là việc không thể
chần chừ lâu hơn được nữa. Để càng lâu thì sự đổ vỡ và hậu quả sẽ càng lớn, cho
cả đất nước lẫn nội bộ đảng cộng sản. Hy vọng là các vị Ủy viên trung ương đảng
nhìn nhận ra được vấn đề. Sự ngã ngựa vì lội ngược dòng thời đại của cụ Tổng và
hai ông Thanh, Huệ sẽ khiến các vị mạnh mẽ và dứt khoát hơn trong những quyết định
trọng đại liên quan đến vận mệnh đất nước và cả chính bản thân các vị.
Theo ethongluan.org