Sơn hà nguy biến!


Nguyên Thạch (Vualambao)

Cơn quốc biến…
Con nghe hồn Tổ Quốc
Nghiêng ngả vực sâu… chất ngất niềm đau!
Bao anh linh tử sĩ thét gào
Lời mẹ gọi giục nhau cứu nước.

Này chị
Này anh
Bước đời xuôi ngược…
Bốn mươi năm!
Hỏi được gì chăng?
Bốn mươi năm, ai oán nhọc nhằn…
Bốn mươi năm, mây giăng phủ lối.

Thống nhất đất nước để qui về một mối!
Một mối hận thù
Một mối đau thương.*


Bốn mươi năm, để rồi giờ phải đối mặt với quê hương
Vào tiệt lộ…con đường nô Hán!.

Tương lai đâu?
Mờ xa khuất dạng!
Dân ngơ ngác nhìn bọn lái buôn xẻ da thịt của nước non đem dâng bán, chia phần
Họ nào vì Tổ Quốc
Vì nhân dân!
Mưu mô toan tính…hầu giữ phần cai trị.

Độc lập Tự do hưng thịnh trường tồn…chúng nào trân quí
Thật đau đớn cho sinh mệnh của quốc gia phải bị dưới tay của bọn thối chí đốn hèn
Chúng chỉ vì lợi ích cá nhân…giành giựt, bon chen…
Bỏ mặc đất nước với khối dân đen khốn khó.

Lửa thiêu nhà, giờ những gương mặt chuột đã ló ra thật rõ
Một bọn khuyển nô, loài chó trung thành!
4 Tốt
16 chữ vàng
Luôn quì gối, lòn cúi “đàn anh”
Loài chồn cáo hôi tanh phản nghịch.

Đối với dân Việt, đảng cộng sản hôm nay là địch
Toàn dân đứng lên, xông kích diệt thù
Không, triệu lần không
Không thể ôm nhục thiên thu
Ngàn thế hệ, Việt Nam không thể là ngục tù nô lệ.

Cộng sản không bao giờ thay đổi mà phải thay thế.


Nguyên Thạch