Nguyễn Ngọc Già (Danlambao) - Sau những cái chết: bà Bùi Thị Nhung (chết tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng), người đàn ông cháy đen [1] (tự thiêu tại Lâm Đồng), bà Đặng Thị Kim Liêng (mẹ cô Tạ Phong Tần, tự thiêu tại Bạc Liêu), Phạm Thành Sơn (tự thiêu tại Đà Nẵng), bà Bương [2] (tự thiêu tại Phú Yên), cái chết của Đặng Ngọc Viết không còn làm dân chúng quá bàng hoàng mà thay vào đó là sự xót thương, cảm phục chen lẫn phẫn uất và nguyền rủa giới cầm quyền Việt Nam. Những lời lẽ này đầy "óc ách" trên các diễn đàn, nó vẽ nên hình ảnh "thất khiếu" [3] của người dân nghèo đổ tràn "huyết-lệ", chất ngất "nộ khí xung thiên"! Cái chết của Viết bi thảm hơn cả "Chí Phèo", bởi anh bỏ lại 2 đứa con nhỏ dại!
Chưa có số thống kê về những cái chết tức tưởi do nhà cầm quyền Việt Nam gián tiếp hay trực tiếp gây ra, nhưng có lẽ có nhiều con số không ở phía sau các chữ số khác.
Đặng Ngọc Viết chắc chắn sẽ không tự xử như đã hành xử, cũng như nhiều cái chết oan uổng khác đã không xảy ra, nếu như có những tổ chức "xã hội dân sự" làm điểm tựa trong hành trình đi đòi công lý và quyền lợi chính đáng.
Hãy nghe bà Lê Thị Ngọc Đa - người bị kết án 3 năm rưỡi tù giam theo điều 258 Bộ Luật Hình sự Việt Nam "lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích Nhà nước, quyền, lợi ích của tổ chức công dân" vừa được trả tự do trước hạn một năm - nói [4]:
"Hồi trước tôi đi theo lý tưởng cộng sản là sau này không còn có kẻ giàu người nghèo, không có ai bóc lột ai. Vì lý tưởng đó mà tôi thích tôi đi theo".
Bà Ngọc Đa vì lời phỉnh dụ của cộng sản đã "đi theo đảng", sau đó vì thương tật quá nhiều nên bà được cho "giải ngũ".
Người phụ nữ chân chất và thiệt thà chỉ muốn trở về sống cuộc đời bình thường như những người nông dân khác tại Long An, nhưng... bà tiếp tục bị lừa đảo:
"...đến năm 96, Cơ quan Trung ương hội Nông dân Việt Nam có bán cho tôi 4 héc ta đất với giá lúc đó 8 chỉ vàng. Nhưng bán rồi mà lừa đảo không giao đất cho tôi. Tôi là thương binh nghèo khổ, phải đi mót từng bông lúa mới sắm được 4 chỉ vàng, còn bao nhiêu tôi phải đi hỏi vay nhưng cơ quan lừa đảo tôi, tôi tức quá đi kiện từ năm 96. Đến năm 2007, họ nói tôi mua bán trái phép, chủ tịch tỉnh Long An ra quyết định thu hồi đất đó; nhưng tôi không đồng ý với lý do không phải một mình tôi mua mà có 45 héc ta được mua, thế mà chỉ thu hồi có 4 héc ta của tôi còn của những người khác không thu".
Nhà tù mở khóa tống bà Ngọc Đa ra khỏi trại giam với điều kiện:
"...cán bộ trại giam buộc bà phải cam kết là khi ra khỏi tù không được đi biểu tình khiếu kiện nữa. Bà chấp nhận ký. Tuy nhiên theo bà nay cần phải lên tiếng với thế giới dù phải chịu những hình phạt tiếp nữa từ nhà cầm quyền Việt Nam".
Bà tiếp tục cho RFA biết: "...Tôi theo cộng sản từ năm 9 tuổi đến năm 26 tuổi mới được giải quyết về sống với gia đình. Lúc đó bản thân tôi rất cần sự sống vì tôi còn trẻ thế mà vẫn vì nước, vì dân chiến đấu; bây giờ tôi già rồi tôi đâu cần sự sống nữa", vì thế "nếu họ có còng tôi, hành hạ tôi cỡ nào thì tôi càng tự hào vì tôi làm đúng nghĩa. Việt Nam hiện nay hội nhập quốc tế, nên tôi muốn lên tiếng để quốc tế có sự can thiệp với Việt Nam để nhân dân chúng tôi bớt khổ".
Lý do bà Ngọc Đa đi tù vì bà ý thức được: "Tôi có ý định thành lập một hội đoàn Thân Hữu Tương Trợ Việt Nam, tức theo tôi nghĩ làm gì cũng phải có tổ chức để có người lãnh đạo như thế mới có kết quả; chứ để rời rạc không thể làm được. Làm gì cũng phải có đoàn kết, đoàn kết là sức mạnh; nên từ chỗ đó tôi mới thành lập hội".
Một người bỏ cả đời đi theo cộng sản như bà Ngọc Đa để bị lừa đảo, cướp đoạt tất cả, từ danh dự cho đến tài sản thì cỡ như người đàn ông bất hạnh và bế tắc như Đặng Ngọc Viết còn có được tiếng nói nào để giới cầm quyền phản động hiện nay lắng nghe?
Nhiều người bảo, giới cầm quyền Việt Nam, sau những phát súng bông cải của anh em Đoàn văn Vươn, vẫn chưa "biết sợ". Khốn nỗi, họ có "biết" cái gì đâu mà "sợ"?! Bằng chứng từ Vietnamnet [5]:
"Việc đánh đến chết những kẻ ăn trộm chó ngày càng tăng ở các địa phương, việc người dân tự trang bị vũ khí vào tận công sở tấn công cán bộ... khiến Phó Chủ tịch QH Huỳnh Ngọc Sơn phải thốt lên: "Làm sao lại đến mức độ đó chứ?"
Câu hỏi thốt ra từ miệng của "đầy tớ trung thành" nghe thật ngơ ngác đến ngớ ngẩn! Ông Sơn phải trả câu hỏi đó cho chúng tôi - nhân dân Việt Nam - mới đúng đạo lý của một người-làm-thuê (!)
Nào đã hết, Nguyễn Thị Doan - Phó chủ tịch nước đưa ra ý kiến ngây ngô [6] không kém Huỳnh Ngọc Sơn:
"Đạo đức xuống cấp ở mọi lĩnh vực, y đức, giáo dục, tư pháp, hành pháp đều có cả, nguyên nhân vì sao đã đến lúc cần tìm ra".
Thú thật, tôi không thể nào không hét lên: ông Huỳnh Ngọc Sơn, bà Nguyễn Thị Doan! Các người từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất chui lên để đặt những câu hỏi lơ ngơ và vô lương tri đến thế?!
Nguyên nhân vì sao ư, bà Doan?
Sao đến mức độ đó à, ông Sơn?
Chẳng lẽ các ông, các bà quên câu chuyện ông Dương Trung Quốc thiếu điều chỉ còn nước đến thẳng bục và nắm cổ Nguyễn Tấn Dũng lôi xuống ư?
Chẳng lẽ các ông, các bà không biết Nguyễn Phú Trọng gọi thế lực côn đồ là "thanh kiếm và lá chắn" để bảo vệ các ông, các bà ăn no ngủ kỹ à?
Chẳng lẽ các ông, các bà không thấy bộ mặt phì nộn của Đỗ Hữu Ca nhơn nhơn leo lên hội trường hỉ hả nhận "lon" thiếu tướng, sau khi đã xua công an bắn thẳng vào dân sao?
Chẳng lẽ các ông, các bà quên Nguyễn Sinh Hùng bảo kỷ luật hết thì lấy ai làm việc?
Còn hàng ngàn phát biểu dốt nát, hành vi vô giáo dục của các ông, các bà đối với nhân dân mà dẫn ra thì biết bao nhiêu cho đủ đây?!
"Nguyên nhân" từ đó đó! "Mức độ" cũng từ đó đó!
Giới cầm quyền Việt Nam, ngoài việc ăn rồi làm gì?!
Vụ Trung tâm thương mại lớn nhất tỉnh Hải Dương cháy tan hoang làm cho hơn 500 tiểu thương lâm vào cảnh đường cùng, đang bị chỉ trích kịch liệt về thói vô trách nhiệm của giới công an phòng cháy chữa cháy. Nhìn những người ngất lịm, khóc hết nước mắt khi bị mất của chỉ sau một đêm, thật không hiểu nổi tại sao người dân côi cút cần phải đóng thuế nuôi một "đám báo cô" như thế làm gì nữa?!
Báo Vietnamnet đăng tin [9]: Cơn lũ sáng ngày 17/9, hậu quả từ việc xả đập thủy điện đã biến Eađrăng vốn là một thị trấn sung túc trở nên xác xơ.
Điều đau đớn từ vụ xã đập này, chính người dân cho biết: "...chính quyền và ban quản lý đập thủy điện đã không dự báo được tình huống để thông báo kịp thời cho dân".
Không chỉ là vô trách nhiệm, mà phải lên án giới cầm quyền Đắc Lắc thật "táng tận lương tâm" khi nghe cụ già rưng rưng: "Nếu chúng tôi được thông báo sớm hơn thì hậu quả không đến mức như thế này. 8g ngày 17/9 thủy điện bắt đầu mở tất cả các cửa xả nhưng mãi đến 9g30 chúng tôi mới nghe được thông báo. Vì vậy ở khu chúng tôi không ai kịp di dời tài sản…" - cụ nói như khóc."
Ăn rồi làm... bậy.
"Tuyên bố 258" bay tới Liên Hiệp Quốc và nhiều quốc gia khác của nhóm bạn, trong đó có cô Nguyễn Hoàng Vy. Hậu quả cô Vy nhận lãnh [10] không chỉ bị cấm một cách vô pháp khi cùng bạn hữu mở quán café sách mà ngay cả con trai cô mới lên 8 cũng bị lôi vào cuộc "làm phản động" từ những đức trẻ trong xóm bị xúi giục (!).
Vụ giáo dân Mỹ Yên - Nghệ An đang bị lừa đảo và đàn áp, việc ép cung Đinh Nguyên Kha nhận "tội khủng bố", án tù tàn độc 15 năm và 5 năm quản chế áp lên cho ông Ngô Hào, như bàn tay thô bạo của các "đồng chí" đang hất đổ bàn làm việc Trương Tấn Sang sau chuyến đi Hoa Kỳ.
Trong vụ giáo dân Mỹ Yên bị lừa đảo và gài bẫy để trở thành những người "quá khích", "chống người thi hành công vụ", phần lỗi lớn nhất là từ phía cầm quyền Nghệ An cùng sự tiếp tay của những trang báo "nhà nước" đang tổng công kích giới Công giáo mà người hứng chịu nhiều nhất là Ngài Nguyễn Thái Hợp.
Giáo dân thiệt thà đã bị lừa vì mảnh giấy "cam kết" thả người của viên chủ tịch xã! Đây là lỗ hổng kiến thức pháp luật quá lớn của người dân nói chung và giáo dân xứ Mỹ Yên nói riêng. Có lẽ chỉ vì "con dấu đo đỏ" đã làm người dân đặt niềm tin vào nó mà không để ý đến bản chất chế độ (!) Vả lại, một viên chủ tịch xã làm gì có quyền mà "cam" với "kết" về việc bắt giam hay thả người đối với một công dân!
Thiết nghĩ, các giáo xứ, sau này, trong những buổi giảng đạo, nên dành chút thời gian phổ cập dần dần những phần cơ bản nhất cho giáo dân về "Luật hình sự", "Luật tố tụng hình sự", "Luật dân sự", "Luật tố tụng dân sự", "Luật khiếu nại, tố cáo" để giúp giáo dân tự trang bị kiến thức cần thiết, cô đọng, dễ nhớ mà ứng phó với những trường hợp bắt cóc, chèn ép sao cho tránh được những thủ đoạn đê hèn của giới công an. Dù biết, nói chuyện "luật pháp" với chính thể này là vô nghĩa, nhưng đó là điều vẫn cần phải làm trong tôn chỉ "đấu tranh bất bạo động" ngày nay.
Quốc tế sẽ tín nhiệm Việt Nam với tư cách ứng cử viên Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc?
Ông Nguyễn Đình Lương vừa tiết lộ [11] trong cuộc trả lời phỏng vấn báo VNN:
"Tại vòng đàm phán cuối cùng, trong buổi gặp riêng hai trưởng đoàn, tôi bảo ông Joe Damond - Trưởng đoàn đàm phán Hoa Kỳ: ta cứ ghi vào BTA "phía Hoa Kỳ sẽ xem xét dành GSP cho Việt Nam" còn khi nào xem xét, được hay không ta sẽ bàn sau. Ông Damond thấy đề xuất hợp lý, đồng ý ghi vào.
Về nước tôi không dám khoe thành tích đó vì tôi hiểu đó chỉ là một cụm từ "làm đẹp" BTA cho "cả nhà đều vui" nhưng có người lại báo cáo rằng vòng đàm phán này ta đã giành thắng lợi, ta đã kiên trì đấu tranh đã bắt Mỹ dành cho ta GSP!"
Những lời của viên chức cao cấp Nguyễn Đình Lương đã tố cáo căn bệnh "hứa đại", "hứa ẩu", "hứa liều" để được tiếng "thành công" của những bộ não "kinh tế thị trường định hướng XHCN"! May là ông Lương còn biết xấu hổ nên "không dám khoe", nhưng cái đầu đất nào đó lại bị bệnh hoang tưởng nên mới xảy ra cớ sự hiện nay: GSP vẫn bị Mỹ bỏ lại đó, chẳng phát huy được tác dụng gì cả từ BTA. Nội dung đáng hổ thẹn này còn chỉ ra những thiếu hụt trầm trọng kiến thức luật pháp, ngoại giao, thông lệ và kinh doanh quốc tế của những bộ óc quanh năm chỉ biết "ăn rồi phá"!
Nhà cầm quyền Việt Nam vẫn giữ ý định ứng cử vào Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc nhiệm kỳ 2014 - 2016.
Thật mỉa mai, khi RFA thông tin [12]: "Hai tổ chức Ủy ban Bảo vệ Quyền Làm người Việt Nam và Hành động Chung cho Nhân quyền chiều 17/9, đã tố cáo trước Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc ở Geneve, về tình trạng chính quyền Việt Nam đàn áp chống lại tự do ngôn luận và ngược đãi tù nhân lương tâm".
Sau BTA, WTO, nay TPP đang là thèm muốn của giới cầm quyền Việt Nam - những kẻ với lòng tham vô độ nhưng lười nhác và tráo trở. TPP đòi hỏi phải gắn với "nhân quyền", cụ thể là quyền lập hội. "Hiệu quả" từ BTA, WTO không tạo ra được chút gì tốt đẹp hơn ngoài việc những thân phận dân đen ngày càng bị mất đất, đàn áp và tống giam, bất công ngày một dâng cao, thất nghiệp và làm "nghèo hóa" thêm nhiều tầng lớp nhân dân.
Ngoài những cái chết thương tâm, hình ảnh bi thảm của người Việt Nam hiện nay không khác gì "bức tranh quyền con người" với đôi tay bị trói thúc ké, hai chân bị xiềng xích cùng miếng băng keo dán chặt trên miệng, bị ném sóng soài trên "sàn nhà tù", nó có đủ đánh động lương tri nhân loại? Thế giới chẳng lẽ tiếp tục phớt lờ trước hình ảnh tồi tệ này?
Chính phủ Hoa Kỳ chẳng lẽ tiếp tay cho cộng sản Việt Nam như đã từng gật gù để ký vào BTA như ông Nguyễn Đình Lương cho biết? Chính phủ Hoa Kỳ không được phép đối xử với người dân Việt Nam như thế. Cần ràng buộc và dứt khoát vấn đề TPP phải gắn liền với nhân quyền. Làm được điều này coi như nước Mỹ chuộc lỗi từ quá khứ BTA, WTO đối với dân Việt Nam, bởi chính quyền này chưa bao giờ do người dân tự nguyện và tự do bầu ra. Đó là sự thật, toàn thế giới đều biết. Chính phủ văn minh không thể bang giao tốt đẹp với những kẻ tước đoạt quyền làm chủ của dân và bịt miệng dân tộc đó.
Giờ đây, miếng keo dán đó đang rơi ra do nỗ lực "cử động miệng" liên tục và người dân Việt Nam đang la lên, đang thét lên để mọi người cùng biết chúng tôi đang chịu đựng một cách vô lý.
Người Việt Nam đang nỗ lực để gượng đứng lên, tìm một điểm tựa nhưng chỉ gặp "bức tường trơn trượt" mang tên "luật pháp", "bức tường" có khi nhão nhoẹt sình lầy, bất chấp chúng tôi đã hỗ trợ nhau dùng mọi cách nhưng vẫn bị trôi tuột, không thể níu lấy "công lý" bằng đôi tay và đôi chân vẫn chưa thoát khỏi xích xiềng! Có ai, có tổ chức nào giúp chúng tôi cách để cởi trói, sau đó chúng tôi biết phải làm gì tiếp theo để tự thân vận động phá bỏ xiềng xích, thoát đời nô lệ. Hãy giúp chúng tôi trước khi quá muộn!
Người Việt Nam hiểu rằng: Chuyện Việt Nam phải do người Việt Nam giải quyết, nhưng chắc chắn chúng tôi cần một điểm tựa - Công Lý. Điều này chưa có ở Việt Nam hiện nay(!).