Phút cuối đời của Đặng Ngọc Viết tâm sự cùng Phật



Nhìn đảng cướp đất tổ tiên để lại
Con làm đơn đi khiểu kiện khắp nơi
Ra trung ương đảng nói vượt cấp rồi
Phải quay lại địa phương nơi cứ trú

Và cứ thế nhiều năm liền chẳng xử
Đi đến đâu cũng một lũ cướp ngày
Bao oán hờn chất chứa bấy lâu nay
Qua cam bốt (1) con mua ngay khẩu súng

Phật cũng biết con muốn nào giết chúng
Nhưng cùng đường bởi túng quẫn mà thôi
Ruộng chẳng còn đành nam tiến ngược xuôi
Mong kiếm đủ miếng cơm ngày hai bữa

Nhưng kinh tế không còn như xưa nữa
Thất nghiệp dài đất đóng cửa đóng băng
Dân khốn cùng kiếm không nổi miếng ăn
Còn đảng đỏ giờ giàu sang nhiều đất

Khi mà đảng trong tay quyền sinh sát
Thì dân nghèo cứ thua thiệt mãi thôi
Đất của cha ông, cũng đã mất rồi
Đành liều mạng để mọi người hiểu được

Con đại diện cho dân oan cùng cực
Quyết một phen phải giết được cộng nô
Súng trong tay con nhắm thẳng bóp cò
Chúng gục xuống không biết do đâu chết

Trước mặt phật con thành tâm nói hết
Xin thứ tha xin đừng kết tội tình
Con gục đầu trước tượng phật cầu xin
Phát súng cuối nhắm vào tim con bắn

Đặng Ngọc Viết đã hiên ngang nằm xuống
Nhưng hồn anh lại thẳng đứng lên trời
Hỡi dân nghèo trên nước Việt tôi ơi
Giết cộng sản là không hề có tội

Loài quỉ đỏ đã gây nhiều tội lỗi
Biến dân oan thành cuộc sống không nhà
Hỡi Việt Nam quyết một trận xông pha
Thằng có đảng giờ đang tè ra đũng

(1) Campuchia