NGƯỜI MỸ CÓ THẬT TÌNH CỨU NGUY DÂN TỘC VIỆT NAM KHÔNG

Từ Việt Nam sang Mỹ

Từ trái: Bác Trâm (mẹ của Lê Quốc Quân), bác Huỳnh (cha của Trần Huỳnh Duy Thức) và bác Liên (mẹ của Đinh Nguyên Kha)
Từ trái: Bác Trâm (mẹ của Lê Quốc Quân), bác Huỳnh (cha của Trần Huỳnh Duy Thức) và bác Liên (mẹ của Đinh Nguyên Kha)
Như thông cáo báo chí ngày 12 tháng 1 vừa qua của phái đoàn đến từ Việt Nam bao gồm các tổ chức Mạng Lưới Blogger Việt Nam, Dân Làm Báo, Con Đường Việt Nam, Phật Giáo Hoà Hảo Truyền Thống, No-U Việt Nam, Hội Ái hữu Tù nhân Chính trị và Tôn Giáo, cùng thân nhân của một số tù nhân chính trị, lần này phái đoàn đặt chân đến Hoa Kỳ để “cung cấp các thông tin chính xác và đầy đủ cho các tổ chức quốc tế và chính phủ nước ngoài” được kỳ vọng là “sẽ tạo ra những thay đổi tích cực đối với chính phủ Việt Nam trong việc thúc đẩy và bảo vệ nhân quyền với tư cách là một thành viên của Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc”.
Cũng chính vì kỳ vọng này mà suốt cả tuần vừa qua, tôi bận bù đầu với công việc trong tư cách vừa là đại diện cho tổ chức VOICE, vừa là phát ngôn viên chính thức của phái đoàn. Thú thật, từ lúc bắt đầu công việc vận động hành lang vào giữa năm ngoái cho đến nay cho tiến trình UPR, có thể nói chính tôi cũng không ngờ là sẽ có một phái đoàn hùng hậu được thành lập bao gồm từng ấy người. Nào là Blogger Đoan Trang nổi tiếng với những bài blog trung thực, thẳng thắn. Cho đến đại diện của Mạng Lưới Blogger Việt Nam là anh Nguyễn Anh Tuấn, năm nay chỉ mới 23 tuổi, nhưng nghe anh trả lời phỏng vấn trên các báo, đài tôi tưởng Tuấn ít nhất cũng phải 43!
Thật ra chính Tuấn mới nên là phát ngôn viên của phái đoàn. Hoặc người ấy phải là Bác Huỳnh, thân phụ của anh Trần Huỳnh Duy Thức hiện đang ngồi tù với bản án 16 năm. Chứ không phải là tôi.
Bởi ngoài số tuổi và tư cách của một giáo sư dạy tiếng Anh trong suốt mấy chục năm qua ở Việt Nam (bác từng được trao học bổng Colombo sang New Zealand học trước năm 1975), bác Huỳnh còn là thành viên của Phong Trào Con Đường Việt Nam do chính con bác, anh Lê Thăng Long và Luật sư Lê Công Định khởi xướng.
Tôi nghĩ có lẽ các anh em trong nước cho là tôi nói được chút tiếng Anh nên giao cho tôi chức vụ này. Nhưng nếu như các bạn xem được đoạn video clip ngắn dưới đây thì có lẽ các bạn cũng sẽ phải đồng ý với tôi là lẽ ra chính bác Huỳnh mới nên là phát ngôn viên chính thức:
Với giọng đọc rõ, khi lên, khi xuống và đặc biệt hơn hết là rất ít bị “accent” như nhiều người ở tuổi bác, chỉ trong vòng 1 phút 44 giây, bác đã nói ra được tất cả những gì cần phải nói. Và những gì chúng ta có thể làm. Cho tôi xin được tạm dịch lại như sau:
Cảm ơn Chủ tịch Wolf, Chủ tịch McGovern và những thành viên khác trong Hội Đồng đã cho tôi có dịp nói thay cho con tôi cũng như Lê Quốc Quân và Đinh Nguyên Kha, mà mẹ của hai em hiện cũng đang đứng cạnh tôi. Chúng tôi có mặt tại đây vì con chúng tôi đang phải ngồi tù tại Việt Nam. Chúng tôi xin quí vị giúp đỡ vì con chúng tôi không làm điều gì sai, chúng nó chỉ thực thi quyền tự do ngôn luận. Thế vậy mà con trai tôi, Trần Huỳnh Duy Thức, đã bị xử 16 năm tù và 5 năm quản chế. Trong một phiên xử không quá một ngày.
Vì vậy chúng tôi xin Hội Đồng, thứ nhất, yêu cầu chính phủ Việt Nam cho phép quý vị viếng thăm con chúng tôi và những tù nhân lương tâm khác. Nếu như yêu cầu của quý vị bị từ chối, quý vị nên đưa ra cho đó là một điều kiện trước khi ký kết Hiệp ước Hợp tác xuyên Thái Bình Dương.
Thứ hai, chúng tôi mong quí vị sẽ ủng hộ thông qua Dự luật Nhân Quyền Việt Nam. Và thứ ba, là một thành viên của Phong trào Con Đường Việt Nam, một trong nhiều tổ chức xã hội dân sự vừa được hình thành ở Việt Nam, tôi mong quý vị sẽ giúp chúng tôi trong việc đào tạo, xây dựng lực lượng và tài chính. Để chính chúng tôi có đủ sức mạnh tranh đấu thay đổi, cho tất cả các tù nhân lương tâm Việt Nam sớm được thả.
Cảm ơn quý vị đã quan tâm về vấn đề này.

Nói theo kiểu ở Việt nam bây giờ là chuẩn không cần chỉnh, phải không bạn?
Mặc dù đoạn video clip ngắn của phái đoàn được trình chiếu trong phiên điều trần về tù nhân lương tâm của Hội Đồng Nhân Quyền thuộc Quốc hội Mỹ chỉ là một trong 5 video clips được trình chiếu (về những quốc gia khác cũng đang vi phạm nhân quyền trầm trọng), nhưng có thể nói đây là video clip được nhiều người theo dõi nhất (theo nhân viên của Hội Đồng cho biết thì hôm đó có hơn 25,000 người trực tiếp theo dõi phiên điều trần này qua mạng internet của Quốc Hội).
Tôi nghĩ nó được chú ý không chỉ vì phần trình bày hoặc ý tưởng mà còn bởi vì nó được chính cha, mẹ của những tù nhân lương tâm nổi tiếng nhất của Việt Nam lên tiếng. Họ vừa là đại diện cho công lý vừa là những tiếng nói chân thành, tha thiết nhất của các bậc cha mẹ. Nếu một ngày nào đó tôi phải vào tù ngồi thì tôi biết chắc là mẹ tôi cũng sẽ làm như những gì Bác Huỳnh, Cô Liên và Bác Trâm đã và đang làm cho con họ.
Tôi trân trọng họ là vì thế. Tôi kính phục họ cũng bởi thế. Không những chỉ ở hôm điều trần tại Quốc hội Mỹ mà còn ở nhiều, nhiều nơi khác. Ở tất cả những nơi mà họ đã không ngại đường xa, thời tiết khắc nghiệt, lạnh lẽo và nhất là sự hiểm nguy đang chờ đợi họ lúc trở về.
Biết vậy mà họ vẫn lên tiếng. Vẫn tiếp tục hành trình đi tìm công lý cho con họ và cho tất cả các tù nhân lương tâm Việt Nam.
Thú thật đây mới thật sự là công việc mà tất cả chúng ta cần phải làm.
© Trịnh Hội