Trao gởi những nhịp đập dân tộc về Hoàng Sa với nhà văn Nguyễn Viện


Nguyễn Thị Thanh Bình (Danlambao) - Xin gửi tới quý độc giả Phần 2 bài “Trao gởi với những nhịp đập dân tộc về Hoàng Sa”lần này Nguyễn Thị Thanh Bình phỏng vấn nhà văn Nguyễn Viện:

- Thưa nhà văn Nguyễn Viện, nhân sự kiện lịch sử bi hùng 40 năm Ngày Hoàng Sa, 40 năm dường như vô vọng nhìn lại hình hài chữ S bị cắt lấn biển đảo, 40 năm theo tôi là của đỉnh điểm phong ba bão táp, và như thế vào phút giây “truy điệu” tưởng nhớ này, nhà văn có đang tự hỏi với chính mình một điều gì không?

Nhà văn Nguyễn Viện: Năm 1974, tôi đã sống những giây phút đất nước bị đánh cướp. 40 năm sau, tôi vẫn sống những giây phút đất nước bị đánh cướp. Điều này vẫn còn đang xảy ra và chưa biết đến bao giờ mới chấm dứt. Tôi tự hỏi có phải chúng ta đang sống những giây phút bất hạnh nhất của lịch sử dân tộc không? Và liệu chúng ta có thể làm gì hay đành bất lực? 

- Một điều gì tưởng như chúng ta không chỉ muốn đứng dậy, viết trên những miếng vải liệm trắng, như cô sinh viên Nguyễn Phương Uyên ngày nào, hoặc viết như chúng ta đang gởi cho nhau những lời nhắn nhủ rực nóng, hay chỉ đơn thuần nói với ngư dân Lý Sơn, với người phu quét đường bên lề, hoặc nói với im lặng, với bốn bức tường câm…? Hành động đứng, nói, gào, hét, la, rống, viết, kiện… theo anh chị thì điều nào hợp lý nhất trong hiện trạng đất nước lúc này, khi chính vào thời khắc chúng ta đang ngậm ngùi tưởng niệm thì Đại Hán lại càng dở trò hung hăng hơn bao giờ hết, và chính họ lại ra lệnh thi hành luật cấm đánh cá, dĩ nhiên cho cả ngư dân Việt Nam trong diện tích 80% của Biển Đông?

Nhà văn Nguyễn Viện: Đứng, nói, gào, hét, la, rống, viết… hành động nào cũng hợp lý và hành động nào cũng chỉ cho chúng ta thấy chúng tabất lực. Tuy nhiên, không phải vì thế chúng ta nên im lặng. Bởi vì nếu chúng ta im lặng là chúng ta chấp nhận bị đánh cướp, bị ăn hiếp.

- Vậy thì nếu phải gởi một thông điệp cho toàn dân Việt Nam và toàn cầu với cộng đồng thế giới về những vấn đề Hoàng Sa, Trường Sa và Biển Đông thì nhà văn sẽ chia sẻ ra sao?

Nhà văn Nguyễn Viện: Chúng ta cần phải nói với thế giới và phải nói với nhau không ngừng từ đời này sang đời khác rằng: Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam. Thế hệ này chúng ta chưa lấy lại được thì con cháu chúng ta sẽ lấy lại, như di chúc của vua Trần Nhân Tông: "Một tấc đất của Tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ khác".

- Một câu hỏi khác khá tế nhị hơi đụng đến tim đen của mấy ngài chóp bu. Những vị chẳng bao giờ dám cả gan nhìn nhận sự thật, mà trái lại lâu lâu chỉ muốn “mượn” nó để mơn trớn, mua vui với bàng dân hoặc để tìm vây cánh. Chẳng hạn những tuyên bố của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tại Quốc Hội và cũng như ở Nha Trang. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã nói rõ là năm 1974, chính Trung Cộng đã đánh V.N.C.H để chiếm đóng Hoàng Sa, và ông cũng đã nhắc đi nhắc lại chủ quyền của Hoàng Sa là của V.N.C.H. Nguyên văn ở Quốc Hội vào tháng 11/2011 là: “Việt Nam có đầy đủ cơ sở lịch sử và pháp lý để khẳng định Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam”. Đúng là “Rằng hay thì thật là hay. Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào”! Cũng như những tuyên bố của ông ở hội sử học, về sự kiện Hoàng Sa đem vào sách lịch sử giáo khoa… Và điều này thì cũng dễ hiểu thôi vì “lịch sử được viết lại bởi người thắng cuộc” (Napoléon).

Thế thì theo suy nghĩ của nhà văn hẳn nhiên là mấy đấng trời (ơi) này cũng quá thấy những cách hành xử của thiên triều “16 chữ vàng 4 tốt” này. Dĩ nhiên là không chỉ với sự kiện Hoàng Sa, Trường Sa mà còn vô số những càng rỡ âm mưu khác, tuy nhiên không lẽ chỉ có trời mới hiểu tại sao họ không muốn dựa vào sức mạnh của một dân tộc vốn dĩ hào hùng (lại cấm biểu tình thể hiện lòng yêu nước, cấm nói những điều không hay về Trung Quốc…) để khỏi bị đời đời nguyền rủa và đắc tội với tiền nhân, mà đằng này cứ chăm chăm đi dựa vào những thứ thế lực đồng chí không có thật, luôn luôn sẵn sàng thôn tính tổ quốc mình?

Nhà văn Nguyễn Viện: Nói chung, theo những logic thông thường thì thái độ ứng xử của chính quyền trong các vấn đề biển đảo và những biểu lộ của nhân dân trong vấn đề này, với tôi là không hiểu được và không thông cảm được.

- Và rồi thì buổi thắp nến tri ân 74 tử sĩ VNCH đã “lính chết theo tàu”, “tướng chết theo thành” một cách anh dũng ngày 18/1/2014 tại Đà Nẵng cũng đã vì “lệnh trên” hủy bỏ, cũng như kể từ ngày 18/1 này, những nhà báo dũng cảm đã không còn được nhân danh chút tấc lòng yêu nước và lương tri cao cả của ngòi bút để dàn trải và đăng những bài viết đã bị gỡ xuống của họ, như chúng ta vừa được chứng kiến khá ngoạn mục ở những tờ Tuổi Trẻ, Thanh Niên, Vietnamnet… Hết Nghị Định 72, rồi đến Nghị Định 174 vừa mới ra quân hôm 15/1/2014, hứa hẹn sẽ treo nồi cơm của nhiều cây bút mà họ cho là: “Tuyên truyền viết bài phản động, sẽ bị xử án từ mức 10 triệu, 20 triệu tới 100 triệu”. nhà văn có thấy đất nước của chúng ta quả là có nhiều điều bất hạnh, và chừng như vô phương cứu chữa, mà tại sao nhà cầm quyền lại cứ tiếp tục đánh mất những cơ hội đáng ra phải “Hóa giải lòng mình để thấy non sông”?

Nhà văn Nguyễn Viện: Vâng, quả là bất hạnh. Nói thật, tôi chán đến độ không muốn trả lời cả cuộc phỏng vấn này của chị.

- Một câu hỏi coi như là “vui vui” cuối cùng dù chưa chắc là chúng ta có thể vui nổi. Có thể là nhà văn không muốn làm chiêm tinh gia, “lốc cốc tử chi gia” đoán mò, nhưng cứ thử suy đoán xem là năm 2014 chúng ta có thể khôi phục được Hoàng Sa và một phần của Trường Sa hay chăng? Khi mà tình hình đã trở nên nghiêm trọng và có nguy cơ bùng vỡ chiến tranh giữa Nhật và Trung Cộng, rồi biết đâu những bức xúc nội chiến ở Trung Quốc trước hội nhập toàn cầu cũng có thể xảy ra, để Việt Nam có thể biết lợi dụng tình thế này. Nếu năm 2014 hay dài dài vẫn không nằm trong sự tiên đoán của nhà văn, thì liệu chúng ta có thể kiếm một giải pháp nào khả thi để chạy đua với mức độ hà hiếp, không chỉ đặt trên nền tảng công lý và pháp lý quốc tế? Đợi chờ một “phép lạ” nào đây cho những ngày tháng trước mặt, và liệu phong trào ký thỉnh nguyện thư, tranh tụng lên LHQ… này vẫn còn tiếp nối cho đến bao giờ?

Nhà văn Nguyễn Viện: Thưa chị, tôi không tin có phép lạ. Cũng không có một cơ hội nào khi chúng ta không mạnh lên.

- Cám ơn nhà văn Nguyễn Viện. 

Nhà văn Nguyễn Viện sinh năm 1949 tại Hải Dương, hiện đang sống và viết văn tại Sài Gòn.